Dù sao nguyên bảo cũng đã đốt xong, Mập đứng dậy đi ra ngoài. Hắn ra sân, nhìn ngó, nhưng không như hắn dự đoán, không có thông tin gì cả. Hắn còn nhớ lần trước hồi âm có rất nhanh mà.
Hạnh Phúc cũng đi ra đứng cạnh hắn hỏi: “Không có hồi âm?”
“Ừ, lần trước hồi âm xuất hiện ở đây nè.”
“Giờ không thấy đâu.”
“Ừ.”
Hai người nhìn nhau, mà thực ra là không biết phải làm sao bây giờ. Một lúc lâu sau, Hạnh Phúc nói: “Thôi chờ coi, chờ tới… bốn giờ, nếu còn không có hồi âm thì mình về.”
Mập tán thành.
Nhưng mà, cả hai ngồi trong sân miếu Thành Hoàng lạnh lẽo, chờ tới khi nguyên bảo cháy tàn không còn chút ánh lửa, chờ tới khi sương buông, cái lạnh thấm sâu tới mức tay chân không còn chút cảm giác mà trong sân vẫn không có chút dị thường, ngay cả ngôi miếu cũng không có gì lạ cả.
Hạnh Phúc nhìn giờ rồi nói: “Về thôi, không biết có tác dụng không nữa.”
Mập định nói là hay do cô viết chữ âm không đúng, lần trước là Thị Tử vẽ theo mẫu, còn giờ là Hạnh Phúc tự viết. Nhưng hắn nhìn dáng vẻ cô đang chán muốn chết nên cũng không nỡ khịa.
So với Hạnh Phúc hoàn toàn không thu hoạch được gì, Thị Tử coi như có chút thuận lợi. Thuận lợi tới mức hắn không dám tin.
Tối đó, đúng 11 giờ, Thị Tử đốt danh thiếp của taxi ở vỉa hè, sau ba bốn phút chiếc xe xuất hiện trước mặt hắn.
Bác tài vẫn mang bộ mặt tươi cười: “Chào, là cậu sao? Muốn đi đâu nào? Giờ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-nhap-mon-ve-quy/361130/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.