Dù sao nguyên bảo cũng đã đốt xong, Mập đứng dậy đi ra ngoài. Hắn ra sân, nhìn ngó, nhưng không như hắn dự đoán, không có thông tin gì cả. Hắn còn nhớ lần trước hồi âm có rất nhanh mà. Hạnh Phúc cũng đi ra đứng cạnh hắn hỏi: “Không có hồi âm?” “Ừ, lần trước hồi âm xuất hiện ở đây nè.” “Giờ không thấy đâu.” “Ừ.” Hai người nhìn nhau, mà thực ra là không biết phải làm sao bây giờ. Một lúc lâu sau, Hạnh Phúc nói: “Thôi chờ coi, chờ tới… bốn giờ, nếu còn không có hồi âm thì mình về.” Mập tán thành. Nhưng mà, cả hai ngồi trong sân miếu Thành Hoàng lạnh lẽo, chờ tới khi nguyên bảo cháy tàn không còn chút ánh lửa, chờ tới khi sương buông, cái lạnh thấm sâu tới mức tay chân không còn chút cảm giác mà trong sân vẫn không có chút dị thường, ngay cả ngôi miếu cũng không có gì lạ cả. Hạnh Phúc nhìn giờ rồi nói: “Về thôi, không biết có tác dụng không nữa.” Mập định nói là hay do cô viết chữ âm không đúng, lần trước là Thị Tử vẽ theo mẫu, còn giờ là Hạnh Phúc tự viết. Nhưng hắn nhìn dáng vẻ cô đang chán muốn chết nên cũng không nỡ khịa. So với Hạnh Phúc hoàn toàn không thu hoạch được gì, Thị Tử coi như có chút thuận lợi. Thuận lợi tới mức hắn không dám tin. Tối đó, đúng 11 giờ, Thị Tử đốt danh thiếp của taxi ở vỉa hè, sau ba bốn phút chiếc xe xuất hiện trước mặt hắn. Bác tài vẫn mang bộ mặt tươi cười: “Chào, là cậu sao? Muốn đi đâu nào? Giờ không bị kẹt xe mình không cần dùng Âm Lộ.” Thị Tử lên xe liền nói: “Tôi muốn đi chợ quỷ.” Tài xế nghe thì sửng sốt một chút rồi đáp: “Đi chợ quỷ thì tăng giá, khứ hồi, gấp đôi nha, chứ không tôi đưa cậu tới đó rồi tôi về lại đây, cậu muốn ra thì tự nghĩ cách.” “Được! Gấp đôi!” Thị Tử cũng không tiếc tiền này, hơn nữa hôm nay vì muốn mua lại hồn cho Gà nên hắn cũng mang theo nhiều vàng lá. Kim nguyên bảo mang theo không tiện nên hắn mang theo một xấp vàng lá. Đám vàng lá nhiều tới mức hắn phải đem cho vào một cái thùng giấy to, mang vác cũng mệt, hắn đang nghĩ lần tới đi tìm ba mẹ ở Sầm Gia Thôn thì kêu bọn họ nghĩ cách làm thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng gì đó đi, mà đương nhiên, tiền đề là bên kia có xài mấy thứ này. Xe chạy băng băng trên đường, chốc lát đã tới con hẻm tối đen, tài xế giảm tốc độ, cho xe từ từ lăn bánh, cảnh vật bên ngoài cũng chậm rãi thay đổi. Ngoài đường các xe hàng rong mỗi lúc một nhiều, người đi lại mua sắm nhìn vô cùng sầm uất. Tài xế dừng xe ở chân bức tường thành cổ nói: “Ở trong không cho xe vào, tự cậu đi tiếp đi, tôi ở đây chờ. Nói trước nha, phải ra trước ba giờ. Nếu trễ hơn thì tôi đi trước đó. Thị Tử gật đầu, hắn không phải đi chơi, có việc cần làm rõ ràng nên sẽ không trễ, nghĩ vậy nên hắn ôm thùng giấy lên đi về phía Tinh Duyên. Ngoài cửa tiệm, lão mập Quý Ất đang dựa vào cánh cửa chạm khắc bằng gỗ, nhìn dòng người qua lại, dường như lão biết những người này không phải là khách hàng tiềm năng.
Thực ra Thị Tử vẫn không thể hiểu nổi ai sẽ mua những hạt châu này, mà mua để làm gì. Nhưng có lẽ cũng chẳng tốt lành gì. Những người dương thọ chưa hết mà bị đoạt hồn thì chắc chắn oán khí rất mạnh. Đã là hồn có nhiều oán khí lại còn bị nhốt trong hạt châu, một khi xảy ra chuyện gì thì hậu quả rất khó đoán. Ai sẽ mạo hiểm tới như vậy để mua và nắm những hạt châu này, và kẻ đó muốn làm gì? Quý Ất vẫn giữ nụ cười tủm tỉm, đón Thị Tử tới tiệm, lão nói: “Tiểu huynh đệ, ta biết cậu sẽ tới.” “Tới rồi đây.” Thị Tử đặt thùng vàng lên trong chiếc bàn y như đúc ở tiệm của Tinh Tinh, nói, “Vậy ngươi đoán xem ta tới làm gì?” “Tới chỗ của ta, đương nhiên là mua đồ. Chợ quỷ mà, chính là chỗ mua bán thoải mái, ngươi muốn mua gì?” “Một người bạn của ta.” “Hạt châu của ta rất nhiều, không biết ngươi nói hạt nào?” “Ông chủ Quý sảng khoái!” Thị Tử nói bát tự của Gà. Quý Ất đi về quầy, lấy ra một hạt châu màu đen đường kính khoảng ba bốn centimet, không đoán được chất liệu là gì, là đá, hay là gỗ? Nhưng có thể thấy hạt châu kia giống như những viên đá trong tiệm Tinh Duyên, bên trong có gì đó đang chuyển động. “Sao ta biết là bạn mình?” Thị Tử hỏi. Cho dù lần này lão có vẻ thoải mái, nhưng mà với Quý Ất thì hắn luôn mang theo tâm lý phòng bị rất lớn. Quý Ất vẫn đeo mặt nạ tiếu lí tàng đao: “Ngươi là quỷ tử, hẳn là có thể nhìn ra được.” Thị Tử vươn tay, hơi do dự nhưng vẫn cầm lấy hạt châu, nhìn những thứ lưu chuyển trong viên châu. Nhưng mà hắn vẫn không nhìn thấy gì… nhìn giống như viên đá phù dung của Thiên Ti. Lần trước soi viên đá trước đèn dẫn hồn mới lộ ra khuôn mặt của Thiên Ti, nhưng Quý Ất nói như vậy, chỉ cười và nhìn hắn, chờ xem phản ứng của hắn, đây là làm khó hắn sao? Thị Tử đang nôn nóng, thì đột nhiên thấy thứ ở trong hạt châu chuyển động nhanh hơn, tiếp theo là một khuôn mặt hiện ra, là khuôn mặt như tro tàn của Gà, sắc mặt giống như thạch cao nhưng rõ ràng là Gà. Thứ làm Thị Tử khiếp sợ đầu tiên, đó chính là thật sự đúng là Gà. Thứ hai, là việc hắn có thể nhìn thấy. Quý Ất nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc của Thị Tử thì hài lòng nói: “Sao? Vừa lòng hàng hóa rồi thì ta báo giá.” Thị Tử tỉnh táo lại, buông hạt châu xuống hỏi: “Bao nhiêu?” Thùng lá vàng kia của hắn thật sự là một số tiền rất lớn. Quý Ất cười lắc đầu: “Ngươi cảm thấy ta thiếu tiền sao?” Dường như không, vậy lão muốn gì? “Không phải ngươi nói là chợ quỷ là nơi mua bán thoải mái sao? Làm sao nào, ta có tiền mà ngươi còn không chịu bán sao?”
“Chợ quỷ này không phải cứ có tiền là mua được.” “Vậy ngươi muốn cái gì?” Thị Tử đã chuẩn bị sẵn cho câu trả lời rằng lão muốn mạng mình thì nghe Quý Ất nói: “Ta muốn đá Phù Dung Tinh của Thiên Ti.” Vừa nghe xong, Thị Tử ngạc nhiên. Hắn biết, viên đá đó vốn do người bán hàng rong lấy từ Tinh Duyên… ăn trộm ra? Hay là nhặt được? Giờ Quý Ất đòi vậy cũng hợp lý, nhưng mà Quý Ất biết hắn lấy viên đá từ chợ quỷ mang về dương gian, còn làm sao biết thì hắn cũng không rõ lắm, vậy giờ Quý Ất đòi viên đá cũng không phải không có đạo lý. Nhưng mà, viên đá hiện đang do Thiên Ti đeo trên cổ, mà có vẻ lão không biết, cũng có nghĩa là lâu rồi lão không gặp Thiên Ti. Thi Tử suy nghĩ một chứ, viên đá hiện không có bên người hắn, nên có khả năng là kéo dài thời gian thêm. Sau mấy tháng nữa bọn hắn có thể khống chế lão rồi, tới chừng đó lão làm gì còn tâm trạng mà hỏi tới viên đá kia. Tới chừng đó mà nhớ hỏi, thì hắn sẽ đưa cho lão. Tuy nói rằng chuyện đã hứa với quỷ thì nhất định phải làm, nhưng nếu như con quỷ đó tới tự bảo vệ mình còn không xong thì còn tâm trạng gì mà đi đòi đá chứ. Nghĩ thông, Thị Tử nói: “Được, ta đồng ý.” Quý Ất đem hạt châu cho vào một chiếc túi bỏ vào hộp rồi nói: “Đó. Vậy mới là giao dịch công bằng. Ngươi cất đi, mà đừng quên là đã đồng ý giao dịch với ta rồi đó.” Thị Tử nhận chiếc hộp, Quý Ất nói thêm: “Sau khi về, tốt nhất là không mở hộp ra. Những hạt châu này có điều cần kiêng kỵ, cũng có thói quen riêng của nó. Tuy lúc trước hắn là bạn tốt của ngươi, nhưng không có nghĩa là sẽ nghe theo lời ngươi nói.” Thị Tử gật gật đầu: “Được, nhưng viên đá đó tôi không mang theo, tôi cần có thời gian.” “Được thôi, trước mười bốn tháng bảy âm thì đưa ta.” Thị Tử cau mày, quỷ tiết sao, lão nói thời điểm này nhất định có ý đồ, nhưng hắn giờ không tiện hỏi thêm gì, nên cầm chiếc hộp, vỗ cái thùng đựng vàng lá: “Ông chủ Quý, cái này coi như là quà gặp mặt.” Nói xong, hắn đi nhanh khỏi cửa hàng. Vô tình hắn nhìn về phía đối diện, đã không thấy bóng dáng của người bán hàng rong kia, là do vụ việc viên đá kia nên bị Quý Ất xử lý sao? Mặc kệ lý do là gì cũng làm cho Thị Tử lo lắng. Thị Tử vì phải chú ý né tránh trên đường đi nên không để ý tới nụ cười đắc ý của Quý Ất đang đứng trước cửa Tinh Duyên. Về tới xe, tài xế còn đang ngồi dựa vào ghế ngân nga bài hát không biết từ năm nào, thấy Thị Tử quay lại thì ngồi thẳng lên nói: “Chà, về rồi sao? Tôi còn tưởng cậu tính đi mấy tiếng chứ. Khó khăn lắm mới đi dược, sao không đi thêm chút nữa?” Thị Tử cầm chiếc hộp trên tay nói: “Tôi đã mua được thứ mình muốn, không cần phải ở lại, tôi không thuộc về nơi này.” Tài xế cười gượng gạo rồi nổ máy xe. Lúc Thị Tử về tới nhà thì Hạnh Phúc và Mập chưa về tới. Hắn nhìn giờ, trễ vậy rồi sao còn chưa về nhỉ? Thị Tử ngồi trên ghế nhìn chiếc hộp nhỏ mà cau mày. Hắn không tùy tiện mở hộp, tuy Quý Ất không nói rõ vì sao không nên, nhưng hắn không muốn thử bậy, vẫn nên chờ Thần Ca tới nữa, mọi người cùng bàn bạc xem sao. Không biết có phải do quá kích động không mà Thị Tử không buồn ngủ. Hắn cứ ngồi trên ghế nhìn chiếc hộp nhỏ, chờ tới tận hơn ba giờ sáng, gần bốn giờ thì HạnH Phúc và Mập mới về tới nơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]