Lúc trước còn lo lắng Tinh Tinh nhìn thấy, nhưng giờ Thiên Ti lại kêu Thị Tử dừng xe ở đối diện Tinh Duyên. Việc này làm cho Thị Tử có thể khẳng định thay đổi của Thiên Ti có liên quan tới Lý Gia Mưu, hơn nữa, từ việc này cũng có thể xác định Lý Gia Mưu bị thương rất nặng, hôm qua chỉ cần thêm vài giây nữa có lẽ bọn hắn đã có thể khiến cho Lý Gia Mưu hồn phi phách tán.
Thiên Ti đi vào Tinh Duyên. Ánh sáng từ dạ minh châu nhẹ nhàng, nhu hòa thật sự vô cùng đẹp. Tinh Tinh ngồi sau quầy, thấy Thiên Ti về thì cười, khẽ nói: “Đi chơi vui không?”
“Vui lắm.” Thiên Ti cũng không kiêng nể mà cười lại.
Tinh Tinh đóng sổ lại rồi nói: “Em dám có tình cảm với người mà mình sẽ xuống tay, Thiên Ti à, em coi ba là người mù sao? Chị chỉ muốn nhắc em một chút, đừng để tới lúc đó phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.”
Thiên Ti nói: “Tới tận quỷ tiết mà, còn hơn nửa năm đó, nếu giờ em với Thị Tử không giữ quan hệ cho tốt thì tới đó lấy cớ gì mà tiếp cận? Hay là mọi người muốn để Lý Gia Mưu đi đối phó Thị Tử? Em nhớ lần rồi xém nữa Lý Gia Mưu bị Thị Tử xử lý. Chị à, em vào ngủ đây.”
Thiên Ti đi vào phòng trong, Tinh Tinh vẫn ngồi im nhìn viên dạ minh châu.
Viên ngọc thật đẹp, dường như đã cùng các cô trải qua bao năm tháng, khi mới biết Thị Tử thì Thiên Ti vẫn nghe lời Tinh Tinh. Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-nhap-mon-ve-quy/361126/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.