Thị Tử suy nghĩ một hồi mới nói: “Chẳng phải cũng là một cái chợ thôi sao?! Chỉ cần có tiền thì sẽ được hoan nghênh thôi. Quý Ất làm những việc này, còn không phải là vì tiền sao?” “Vậy giờ kêu Thần Ca về đưa mình tới đó sao?” Thị Tử lắc đầu: “Không, ThầnCa vào đó người ta nhìn qua là biết anh ấy là đạo sỹ, để tao đi, tao không bị nguy hiểm gì khi tới đó.” “Một mình mày vào quỷ thị được à?” “Có người đưa tao vào được!” Thị Tử nói chắc nịch. Người có thể đưa hắn vào chính là tài xế taxi âm lộ kia, loại xe này vào âm lộ được thì chắc chắn cũng đưa người tới chợ quỷ đươkc. Thị Tử tính toán thời gian tốt nhất để đi quỷ thị lần tới chính là đêm mùng một. … Mập đi tìm cô gái tên Ngọc Khiết kia. Bạn học ngồi cùng bàn với Lôi Lôi, nhưng vì sợ Lôi Lôi hiểu lầm nên hắn tới sớm, trước giờ tự học buổi tối, do Lôi Lôi thường đi học trễ, nên hắn dự tính gọi Ngọc Khiết ra hoa viên nhỏ để nói chuyện. Hắn không muốn Lôi Lôi biết, không phải sợ ghen tuông gì, mà hắn không muốn Lôi Lôi biết hắn còn đang điều tra chuyện này. Chỉ cần Lôi Lôi yên tâm rằng đã tặng miếng cài tóc rồi thì sẽ không bị chết là được. Dù sao, Lý Gia Mưu đã bị thương nặng tới vậy, trong thời gian ngắn cũng không thể hồi phục được. Lúc gặp Ngọc Khiết, Mập biết cô là một cô gái rất đơn thuần. Ngọc Khiết mặc đồng phục học sinh, tóc không cầu kỳ mà chỉ cài chiếc cài tóc pha lê. Cô đứng trước mặt Mập mà cả người hơi run, hai tay còn xoa vào nhau, dường như không biết tay nên để thế nào cho phải. Mập dù sao cũng là kẻ thừa kinh nghiệm, hắn không cố ý tiếp cận Ngọc Khiết vì như vậy chỉ khiến cô bỏ chạy, hắn ngồi ở ghế đá, nhìn Ngọc Khiết đứng trước mặt: “Lôi Lôi có nói với tôi về cô.” Chỉ một câu dạo đầu đó, Ngọc Khiết nói: “Lôi Lôi có nói, anh là bạn trai cô ấy, anh không nên gọi tôi ra ngoài như thế này.” Mập đổ mồ hôi T.T: “Tôi gọi cô ra không phải hẹn hò, tôi chỉ muốn hỏi vai vấn đề thôi, cài tóc của cô đẹp thật.” “Lôi Lôi tặng.” “À, hèn gì. Vậy, Ngọc Khiết này, từ lúc được tặng tới giờ cô có gặp chuyện gì kỳ lạ không?” Ngọc Khiết vẫn cảnh giác cao độ, “Anh tới đòi lại sao?” Mập bật cười: “Tôi không có ý đó, chỉ là muốn hỏi mấy hôm nay cô hoặc người nhà có gặp chuyện gì kỳ lạ không thôi” Ngọc Khiết lắc đầu. “Vậy cô có nghe thấy âm thanh gì lạ không?” Cô cũng lắc đầu. “Có cảm giác gì không ổn không? Ví dụ như tự nhiên ớn lạnh toàn thân?” Ngọc Khiết vẫn lắc đầu.
Mập lúc này mới đứng dậy, hắn ngồi để Ngọc Khiết đứng là để cho mọi người không nhìn thấy cơ thể cao lớn của hắn, cũng là để Ngọc Khiết không bị áp lực. Nhưng nói chuyện xong rồi, nên cần sử dụng tới áp lực rồi. Hắn đưa một mảnh giấy ghi số điện thoại của hắn và Thị tử ra, nói: “Nếu có chuyện gì không ổn, hoặc ốm bệnh gì đó, hy vọng cô sẽ báo cho tôi. Cô là bạn cùng bàn với Lôi Lôi, tôi là anh của Lôi Lôi nên cứ coi tôi như anh trai là được, đừng khach sáo.” Ngọc Khiết cẩn thận nhận lấy. “Cất cho kỹ nha, nhớ rõ, không ổn thì gọi cho tôi.” … Bên này, Mập đưa người về khu tự học, còn bên kia thì Thị Tử đưa Thiên Ti về nha. Tuy Thiên Ti không thích ăn uống nhưng cô vẫn theo Thị Tử đi ăn cơm chiều. Dạo này bọn họ càng ngày càng vui vẻ, cảm giác yêu đương cũng ngọt ngào vô cùng, như bao cặp đôi khác. NHưng lúc Thị Tử dừng xe ở trước cửa Tinh Duyên thì thấy cửa hàng đã bị cục Công Thương dán niêm phong. Thiên Ti trên xe nhìn thấy thì kinh ngạc lao xuống xe. Thị Tử cũng xuống xe theo, nhìn về phía tấm giấy niêm phong. Nội dung trên giấy niêm phong là cửa hàng có vấnđề về vệ sinh nên phải đóng cửa một tháng, sau một tháng chủ tiệm có thể liên hệ lại để xác nhận xem có được mở cửa không. Thấy tờ giấy, Thị Tử nhớ ra lúc trước có nói chuyện kêu Trương bá bá liên hệ để cục Công thương đóng của Tinh Duyên, chờ đến lúc có manh mối xử lý được thì mở cửa lại. Nhưng đó là lúc bọn họ chưa có manh mối, không biết phải điều tra tiếp thế nào. Trương bá bá là thủ trưởng bên công an, không phải cục công thương, nên muốn đóng cửa một cửa hàng cũng không đơn giản nói đóng là đóng, nên chuyện mới kéo tới tận bây giờ. Mà giờ cục diện đã là tương đối ổn định thì Tinh Duyên bị ngừng kinh doanh. Thiên Ti lộ rõ vẻ nôn nóng: “Sao lại thế này chứ? Tiệm nhà em sao lại bị đóng cửa?” Vừa nói cô vừa vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa. Thị Tử đứng ở ngoài Tinh Duyên, thấy tình cảnh của cửa hàng. Mặt tiền tiệm không mở đèn, Tinh Tinh thì ngồi ngây người trên ghế mây giữa tiệm. dưới ánh sáng của dạ minh châu nhìn cô càng thêm phần nhu hòa, không có một chút gai góc nào, nhàn nhạt như là thủy tinh trắng. “Chị, giấy dán trên cửa là sao?” Thiên Ti vội vàng hỏi. Ánh mắt của Tinh Tinh lúc này mới khẽ chuyển hướng về phía cô, sau đó dừng lại ở Khúc Sàm Sĩ đang đứng ở cửa. Cô khẽ cười với hắn: “Thị Tử tới à, xin lỗi. Làm cậu cười chê rồi.” Tinh Tinh là người như vậy, cho dù cô đứng trước người mà cô vô cùng chán ghét, nhưng bề ngoài vẫn giữ được vẻ ôn nhu, điềm tĩnh, khiến người ta roi vào trạng thái chỉ cần lơ đãng chút là bị cô hấp dẫn. Thị Tử nói: “Không đủ tiêu chuẩn an toàn vệ sinh là sao chứ? “ Tuy hắn biết rõ đáp án, thậm chí việc này là do hắn gây ra nhưng lúc này hắn vẫn khôn khéo giả ngu. Tinh Tinh đứng dậy, chiếc váy trắng phủ lên thủy tinh thật xinh đẹp. Yêu Tinh! Trong lòng Thị Tử không khỏi nghĩ tới từ này. “Chiều nay có người của cục công thương tới kiểm tra, kiểm hết cả con ngõ này, nhưng mà chỉ có nhà chúng tôi bị ngừng kinh doanh chỉnh đốn. tôi không biết mình làm chỗ nào khong tốt. Thôi thì chờ một tháng nữa rồi đi xin lại” Thiên Ti quay sang nói: “Thị Tử, anh về trước đi, trễ rồi.” Thị Tử nhìn Thiên Ti rồi gật đầu, có lẽ hai người muốn nói chuyện, có hắn không tiện.
Nghe tiếng xe của Thị Tử đã xa, Thiên Ti mới đóng cửa lại. Tinh Tinh ở sau lưng nói: “Thiên Ti, em nói chuyện với Thị Tử, hỏi coi hắn có cách nào cho Tinh Duyên mau mở cửa không?” “Anh ấy thì giúp được gì chứ? Thất nghiệp lang thang thôi mà.” “Ông nội hắn hẳn là vẫn nói chuyện được với các lãnh đạo thành phố đó.” Thiên Ti do dự một chút, gật gật đầu, xem như đồng ý. Ngay lúc Thiên Ti quay người đi vào trong, Tinh Tinh nói: “Thiên Ti, em có nghĩ tại sao kiểm tra cả khu mà có mỗi Tinh Duyên nhà mình bị ngừng kinh doanh không?” “Chị muốn nói gì?” Thiên Ti cảm giác việc Tinh Tinh nói sẽ không khiến cô vui vẻ. “Vì sao lại là lúc này? Vì sao có mỗi chúng ta? Khúc Sầm Sĩ hẳn là biết nguyên nhân. Cởi chuông cần người cột chuông, Thiên Ti, nhiệm vụ này giao cho em.” Nói xong, Tinh Tinh liền đi vào nhà trong, để lại Thiên Ti tâm trạng ngổn ngang đứng ở ngoài. Cô thừa nhận, cô yêu Khúc Sầm Sĩ, nhưng mà cô cũng yêu Tinh Duyên. Tuy rằng cảm xúc của cô với Tinh Duyên có nhiều thứ phức tạp lẫn ở trong nhưng cô cũng không thể quên những cảm xúc ấm áp mà Tinh Duyên đã cho cô. Cô cũng không thể quên, chính ở căn tiệm này, chị đã trao cho cô tình cảm yêu thương và quan tâm trân quý. Tinh Duyên giống như một ngôi nhà của hai chị em. Với cô, nó cũng như tình cảm của một người con gái, tuy không thích gia đình của mình ở điểm này điểm kia, nhưng vẫn sẽ toàn tâm toàn ý vì gia đình này mà suy nghĩ, tính toán. Vì vậy, Thiên Ti chậm rãi lấy điện thoại ra: “Alo, Thị Tử, em cần anh giúp.” Khúc Sầm Sĩ đang đậu xe ở một con ngõ nhỏ gần đó, hắn ngồi trong xe chờ Thiên Ti gọi tới. Hăn tin là cô sẽ gọi cho hắn, thậm chí hắn còn suy nghĩ xem có nên giúp Tinh Duyên không. Dù sao thì mọi việc cũng khá ổn định rồi, nên việc Tinh Duyên mở cửa hay đóng cửa cũng không quá quan trọng. Thị Tử nói: “Em nói đi.” “Em không quen ai bên chính quyền cả, anh coi có giúp em tìm cách để Tinh Duyên mở cửa nhanh hơn được không?” Thị Tử đáp: “Để anh thử, nhưng anh không dám chắc chắn, em cũng biết hoàn cảnh anh lúc này.” Thiên Ti cười nói: “Cảm ơn anh, chỉ cần anh chịu giúp là được.” Cúp máy, Khúc Sầm Sĩ nổ máy chạy ra đường lớn. Cũng tầm bảy tám giờ tối, xe cộ trên đường vẫn như mắc cửi. Ngay ngã tư, đột nhiên Khúc Sầm Sĩ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo gió đang đứng ở góc đường, tay cầm máy ảnh. Đèn pha vừa quét qua, Thị Tử gần như phanh gấp khiến đằng sau vang lên tiếng mắng chửi. Khúc Sầm Sĩ nhìn người mặc áo gió tay cầm máy ảnh kia, chính là con người thần bí lâu lâu mới xuất hiện, thích giải thích mọi vấn đề chỉ bằng một câu nói – Ông chủ Tang. Nhưng cũng không quá lạ, chỗ này cũng gần tiệm của ông ta. Khúc Sầm Sĩ lái xe vào làn đường dừng đỗ, xuống xe thì nghe ông chủ Tang nói: “Bị CCTV chup ảnh rồi, phạt hai trăm đồng nha.” Thị Tử đi về phía ông ta nói: “Tìm được ông thì hai trăm tệ là đáng mà, ông đang làm gì vậy?” “Chụp cảnh đêm a.” “Ông biết nhiều thứ thật đó.” Ông chủ Tang đặt máy ảnh lên chân đỡ xong, quay sang nhìn hắn nói: “Tôi còn biết cậu đang phiền não vì chuyện Tinh Duyên bị đóng cửa.” “Ờ thì có chút, nhưng mà tôi cũng không quá phiền não, tôi đã quyết định giúp Tinh Duyên rồi.” Coi như do hắn quan tâm tới cảm giác của Thiên Ti, bạn gái hắn mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]