Thị Tử suy nghĩ một hồi mới nói: “Chẳng phải cũng là một cái chợ thôi sao?! Chỉ cần có tiền thì sẽ được hoan nghênh thôi. Quý Ất làm những việc này, còn không phải là vì tiền sao?”
“Vậy giờ kêu Thần Ca về đưa mình tới đó sao?”
Thị Tử lắc đầu: “Không, ThầnCa vào đó người ta nhìn qua là biết anh ấy là đạo sỹ, để tao đi, tao không bị nguy hiểm gì khi tới đó.”
“Một mình mày vào quỷ thị được à?”
“Có người đưa tao vào được!”
Thị Tử nói chắc nịch. Người có thể đưa hắn vào chính là tài xế taxi âm lộ kia, loại xe này vào âm lộ được thì chắc chắn cũng đưa người tới chợ quỷ đươkc.
Thị Tử tính toán thời gian tốt nhất để đi quỷ thị lần tới chính là đêm mùng một.
…
Mập đi tìm cô gái tên Ngọc Khiết kia.
Bạn học ngồi cùng bàn với Lôi Lôi, nhưng vì sợ Lôi Lôi hiểu lầm nên hắn tới sớm, trước giờ tự học buổi tối, do Lôi Lôi thường đi học trễ, nên hắn dự tính gọi Ngọc Khiết ra hoa viên nhỏ để nói chuyện.
Hắn không muốn Lôi Lôi biết, không phải sợ ghen tuông gì, mà hắn không muốn Lôi Lôi biết hắn còn đang điều tra chuyện này. Chỉ cần Lôi Lôi yên tâm rằng đã tặng miếng cài tóc rồi thì sẽ không bị chết là được. Dù sao, Lý Gia Mưu đã bị thương nặng tới vậy, trong thời gian ngắn cũng không thể hồi phục được.
Lúc gặp Ngọc Khiết, Mập biết cô là một cô gái rất đơn thuần. Ngọc Khiết mặc đồng phục học sinh, tóc không cầu kỳ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-nhap-mon-ve-quy/361127/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.