Mập bị ánh mắt của cô làm cho hoảng sợ, cũng cảnh giác nhìn vào khe hở kia. Hắn không nhìn thấy gì, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng có một luồng khí lạnh lẽo âm hàn chậm rãi tới gần.
Giây tiếp theo, Thị Tử lôi Mập, gần như là vứt hắn ra ngoài, hắn nghe Thị Tử kêu: “Bên ngoài giao cho mày.”
Thị Tử cầm đồng tiền dương ném tới phía Lý Gia Mưu.
Khi đó, Lý Gia Mưu đang đứng trước mặt Đàm Điền, cô sợ hãi la to, hốt hoảng dùng tay che đầu, có chút cảm giác bị dọa tới điên rồi. Lý Gia Mưu đưa tay lên, đầu ngón tay nhọn hoắt hướng tới vị trí trái tim cô mà đam xuống. Nhưng đột nhiên đồng tiền dương bay tới khiến gã không thể không xoay người né tránh. Nhưng dù người quay đi, nhưng tay vẫn hướng về phía trái tim của Đàm Điền mà đâm tới.
Lại một đồng tiền dương khác bay tới chắn trước đầu ngón tay gã. Đồng tiền được cột với một sợi chỉ đỏ, sau khi ngăn cản gã thì bị kéo trở về trên tay Hạnh Phúc. Hạnh Phúc quay sang lườm Thị Tử: “Có ai dùng đồng tiền dương như cậu không hả? Bao nhiêu cho đủ cho cậu quăng như chọi đá vậy?”
Chỉ tấn công có một lần, trong tay Thị Tử đã không còn vũ khí gì,
Hanh Phúc bước vào trong, đẩy hắn ra ngoài.
Không biết Thần Ca đã đi vào từ lúc nào, đem bát quái tùy thân ra đặt vào trong mắt trận, rồi rót rượu vào bát quái.
Gương bát quái kia là do Hạnh Phúc mang tới, chính là bảo bối của mẹ cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-nhap-mon-ve-quy/361122/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.