Nhưng lần này Diêu Tô Càn vô cùng hiểu chuyện. Sau khi Trương cục trưởng cho hắn hưởng tai nạn lao động, xuất viện rồi hắn cũng không mò tới đám Thị Tử nói năng linh tinh.
“Mọi người đi được rồi, chuyện này cứ để Trương cục trưởng xử lý. Chỉ có Diêu Tô Càn đợt này hơi khó xử lý.”
Vi thúc châm thuốc hút. Từ khi ông không còn làm trinh thám hình sự nữa ông bỏ thuốc, nhưng chuyện tối nay làm ông nhớ lại cảm giác năm xưa. Ông nói tiếp: “Mấy đứa tự nhiên đánh nó làm gì?”
“Nếu không phải nó chen chân vào thì giờ bọn con đã xử lý xong Lý Gia Mưu rồi!” Mập tức giận đáp.
“Vậy cũng không tới mức đánh nó ra tới mức đó, gãy hai xương sườn, xương đùi trái nứt.”
Hạnh Phúc lập tức chỉ Mập. Đánh người thì cô có phần, đánh đầu tiên cũng là cô, nhưng lực của cô không tới mức đó, không cần hoài nghi, chỉ có hắn làm được chuyện đó.
Thị Tử cũng thực không lương tâm mà nhìn qua Mập.
Tiểu béo bị bọn họ nhìn có chút chột dạ, nhưng là vẫn nói: “Chính là ta đánh, thì sao?”
Lúc mọi người đi ra khỏi Cục, vừa lúc đội hình sự chỗ Diêu Tô Càn làm cũ về tới nơi. Làm hình trinh căn bản không phân biệt ngày đêm, lúc nào cũng sẵn sàng chờ lệnh.
Đội trưởng đi đầu cũng nhìn thấy bọn họ.
Đám đồng nghiệp của Diêu Tô Càn thấy họ thì trừng mắt dữ tợn, nếu không phải cảnh sát không được đánh người thì chắc cả đám đã kéo sang đây hỗn chiến.
Đội trưởng xua tay kêu bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-nhap-mon-ve-quy/361123/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.