Bởi vì sáng sớm trời đổ nhiều sương, bọn họ tới trường mới hơn 10 giờ, mùa đông nên nắng không nhiều sương chưa kịp tan nên trên tường còn hàn khí, Thị tử vừa bò lên tường đã co rúm người rớt xuống đất lại.
Hắn “Úi chà” một tiếng, bị Mập cười nhạo.
“Tường chút xíu vậy mà không leo qua được hả? Có cần tao đối đãi như bữa với chị Hạnh Phúc không, đạp cửa cho mày vào nhé?”
Thị Tử lườm hắn một cái, xong lại nhìn Mập cũng bò lên tương, nhưng chưa tới một giây cũng nhảy xuống đất lại. Thị Tử liền nói: “Sao, nói tao vậy rồi mày cũng nhảy xuống lại sao?”
“Chứ mày nghĩ sao? Tường quái gì mà lạnh xuyên cả giày, sao lạnh thế không biết?” Mập nhìn đôi ủng quân dụng trên chân, là trang bị chính quy cho quân đội, đi núi tuyết cũng không sao mà ban nãy cảm thấy cái lạnh giá truyền qua giày, thấm qua lòng bàn chân đi thẳng vào cơ thể.
Thị Tử cảm thấy hơi kinh hãi, ban nãy hắn cũng cảm thấy lạnh, nhưng không nghĩ là quá kinh khủng như vậy. Hắn còn nghĩ cố thêm chút nữa là có thể leo vào, không thì xem nếu không ổn thì quay về xe lấy đồ tới lót tay xem rồi trèo qua xem sao. Nhưng giờ xem ra nơi này lạnh khá kỳ quái.
Thị Tử đặt tay lên mảnh gỗ ở cửa, cảm nhận được bức tường có truyền tới hơi thở. Hắn bối rối, nghi hoặc, đặt cả hai tay lên. Một tay đặt ở chỗ bóng râm, một tay đặt ở nơi có ánh mặt trời chiếu tới.
Nhìn thấy Thị Tử có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-nhap-mon-ve-quy/361119/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.