Mập đưa ly nước cho hắn: “Uống nào, chúc cho kế hoạch chúng ta hoàn thành viên mãn, tới chừng đó mày có thể ở bên Thiên Ti.” Thị Tử nhận ly nước, nói: “Cảm ơn. Ăn no rồi ngủ. Ngày mai có lẽ sẽ rất bận.” “Ừ, ngày mai vẫn là cuối tuần đó, sáng kêu chị Hạnh Phúc sang nghe kế hoạch vĩ đại của tụi mình.” “Cuối tuần, lại còn là giáng sinh, sẽ khá đông đúc. Mai tao sẽ báo với Trương bá bá để cho cảnh sát đừng có cản đường cản lối mình, kế hoạch có thể coi như hoàn mỹ.” Đường phố ngày giáng sinh vô cùng náo nhiệt. Những nơi dự kiến tổ chức sự kiện vào buổi tối đều đã được trang trí chuẩn bị sẵn. Bàn ăn, phòng KTV,… đều đã được đặt kín. Mới sáng sớm, các quầy bán hoa đã mở cửa bán hoa hồng, ngày thường vài tệ thì bây giờ giá đã mấy chục tệ. Hạnh Phúc nhận điện thoại của Khúc Sầm Sĩ xong đáp lời đồng ý sang nhà hắn tập hợp, Thị Tử còn trêu là chút nữa Thần Ca cũng quay về. Trên đường tới, cô bị một cô bé kéo lại, nài nỉ mua hộ một đóa hoa hồng nên khi cô lên nhà Thị Tử thì trên tay có một đóa hoa thật đẹp. Thị Tử xuống lầu mua đồ ăn sáng về ngay sau Hạnh Phúc, vừa vào cửa đã nói: “Ơ, Thần Ca về rồi à?” Hạnh Phúc thong thả đi tới, nhìn thấy hắn mua cháo thịt nạc trứng bắc thảo thì đi vào bếp, vừa đi vừa nói: “Chưa tới, tôi gọi cho anh ấy thì nghe bảo sắp ra ngoài.” “Chứ hoa đâu ra?” “Tôi mua tặng được không?” Hạnh Phúc bực bội đáp. Ba người ăn sáng, xong đâu đó thì Thị Tử gọi điện cho Trương bá bá, lưu ý cảnh sát trực để đừng đem bắt bọn hắn lên đồn. Thị Tử nói: “Trương bá bá, đêm nay bọn con hành động nên báo trước với bác một tiếng, bác nhớ hỗ trợ.” “Đương nhiên rồi, nói rõ thêm nào.” “Ở trên đường XX, giữa hai tòa nhà có một khoảng không rất nhỏ, là cao ốc XX ở phía Nam, chỗ đó chỉ khoảng hơn một mét đó.” Thị Tử nói về tòa nhà XX và tòa nhà bên cạnh nó, không hiểu sao lúc xây dựng lại chừa ra một khe hở khoảng 1 mét giữa hai tòa nhà, mà khe hở đó lại còn sâu hun hút tới tầm 20 mét. Trước người ta còn đặt quầy bán thuốc lá ở đây, sau này bị cấm nên khe hở kia trở thành một ngõ chết. Thị Tử nói tiếp: “Chắc khoảng 11 giờ đêm, có lẽ sẽ có tiếng phụ nữ kêu cứu mạng gì đó, bác làm sao đừng để cho cảnh sát xuất hiện bắt bọn con là được.” “Cái này… Thị Tử a, có chút khó khăn a.” “Bác đường đường là cục trưởng mà có khó khăn gì?” “Noel đó, chỗ đó rất náo nhiệt, cảnh sát đi tuần liên tục, thậm chí hôm qua lúc họp thì mọi người đã quyết định sắp xếp một đội nhỏ cảnh sát có vũ trang tới trấn giữ nơi đó. Con có nhớ vài năm trước cũng xảy ra vụ án ngay đó không, cũng vào đêm giáng sinh đó. Chuyện phát sinh năm đó, thực xin lỗi chứ, toàn chuyện bé xé ra to, nên từ đó trở đi, chỉ cần có đông người tụ tập gần khu vực đó thì sẽ điều cảnh sát vũ trang tới trực.” “Vây… có cách nào không?” Thị Tử cau mày. Điện thoại hắn để chế độ loa ngoài để mọi người cùng nghe. Hạnh Phúc múc cháo, thổi nhẹ rồi ăn trông thật sự văn nhã, cô nói khẽ: “Có lẽ sẽ khó khăn đó, bất quá lỡ có bị bắt thì nhờ Trương cục trưởng tới bảo lãnh mình ra vậy.” “Nói là nói vậy, nhưng thế thì kế hoạch của mình khó mà thành. Cho dù mình nói là ở đó bắt ma thì sẽ không ai chịu tin đâu.” Thị Tử cúp máy, nhìn bọn họ hỏi: “Sao nào, có vẻ rất nguy hiểm, mình có làm không?” “Làm!” Hạnh Phúc trả lời ngay. “Chỉ cần Lý Gia Mưu vào trận thì tôi nắm chắc khả năng xử lý gã trong vòng một phút. Nói cách khác, nếu hành động nhanh thì chúng ta có thể hoàn thành trước khi cảnh sát tới. Hoặc là mượn địa thế nơi đó, cho Mập đứng trấn ở ngoài, cố gắng không để ai vào. Chờ ở trong xong xuôi thì cùng lắm để cho cảnh sát bắt đi thôi.” Thị Tử vỗ vai Mập: “Đồng chí, tới lúc kiểm tra quá trình huấn luyện của đồng chí rồi.” “Quần chúng nhân dân cứ yên tâm, tôi tin vào khả năng của mình.” “Nhưng mày phải biết rằng người mà mày đối phó không phải cảnh sát thường mà là cảnh sát có vũ trang nha.” “Dẹp! Cảnh sát vũ trang mà xịn, thì tao còn xịn hơn. Bọn họ có súng thì cũng chỉ là thuốc mê bom cay gì đó, còn tao là súng thật nha.” “Bắn con thỏ.” Thị tử tiếp lời. Chuyện này Mập đã kể rất nhiều lần. Hắn kể trước đây đi dã chiến với ba, được phân vào nhóm tiểu binh để huấn luyện, tình huống huấn luyện là không có tiếp viện mà phải sống sót. Đám lính mới kia đào vỏ cây, ăn giun đất, riêng hắn cầm súng bắn chết hai con thỏ. Hắn vừa ăn con thỏ nướng, vừa tìm được doanh trại cứu viện. Lúc tới nơi hắn vẫn còn một con thỏ chưa ăn làm thức ăn dự phòng. Khi đó hắn bị phê bình vì dùng đạn để cứu mạng, hoặc giết kẻ thủ, nhưng hắn lại làm thứ để săn bắn; nhưng hắn trả lời khiến cho ban huấn luyện bao gồm cả ba hắn phục, rằng nếu không bắn thỏ và duy trì thể lực trước, đến khi gặp dã thú, bằng cây súng nhỏ này sẽ không thể bắn dã thú được, tới chừng đó còn sức để leo cây. Do đó, hắn bắn thỏ càng có giá trị và ý nghĩa hơn bắn dã thú. Mập biết Thị tử đang nói kháy mình nên cáu lên: “Thì cũng đổ máu chứ sao, đâu như mày đã sát sinh gì đâu?” “Tao có a.”
“Sát **.” Hai người cứ thế nói nhảm cho tới khi Thần Ca tới nơi. Nhà tang lễ cách nơi này khá xa, hơn nữa Thần Ca còn đi xe bus nữa, nên đi cũng tới một hai tiếng đồng hồ. Đương nhiên là không phải do quá xa mà do xe bus đi chậm, lại còn vừa đi vừa dừng. Thần Ca tới, mọi người lại nói lại kế hoạch lần nữa. Càng nghe, mặt hắn càng cau có, đến khi Thị Tử nói xong, kết thúc bằng câu: Sau cùng Trương cục trưởng sẽ tới bảo lãnh mình ra, Thần Ca nhìn hai người, rồi quay sang nhìn Hạnh Phúc: “Em đồng ý à?” Hạnh phúc gật gật đầu: “Em thấy tốt, bọn họ nghĩ khá chu đáo.” “Nhưng còn Đàm Điền thì sao? Mọi người có quan tâm tới cảm nhận của cô ấy không? Chuyện đã mười mấy năm lại bị đào lại, rồi sau này cô ấy sống làm sao? Gia đình cô ấy thế nào?” “Cô ấy không có gia đình!” Thị Tử đáp. “Vậy sau này cô ấy đi làm thì sao?” “Thần Ca,” Thị Tử nói, “Em hiểu cảm giác của anh, anh cảm thấy mình lợi dụng Đàm Điền là không tốt. Cô ấy không nên bị liên lụy trong chuyện này. Nhưng mà Thần Ca, anh nhìn em đi,” hắn đưa cổ tay lộ ra chuỗi hạt, rồi nói, “Em thì có liên quan gì trong chuyện này? Em đang an lành làm cảnh sát. Lôi Lôi thì có liên quan gì mà bị dọa tới thành ra thế kia? Những người bị hại chết thì sao? Gà thì sao? Mọi người đều chẳng có liên quan gì tới việc này, nhưng… chúng ta giờ đem Đàm Điền là bạn gái cũ của Lý Gia Mưu ra kéo xuống nước, đúng là chúng ta không đúng, nhưng đây là cách nhanh nhất để xử lý việc này. Qua đêm nay, nếu chúng ta thành công là có thể có một khoảng thời gian an ổn tương đối dài. Rồi chúng ta có thể chậm rãi đi điều tra Quý Ất, kết thúc hoàn toàn việc này. Nếu chúng ta thất bại, bị tổn thương không chỉ có Đàm Điền, mà sẽ là rất nhiều người. Đàm Điền chỉ bị tổn thương bị chuyện năm xưa bị gợi lại, nhưng những người khác là mất mạng đó. Nặng nhẹ thế nào, anh là người rõ nhất mà Thần Ca. Đối phó với Lý Gia Mưu và Quý Ất, chúng ta chỉ có thể dùng chiêu này, lấy sát ngăn sát.”
Thần Ca do dự, vừa rồi còn cảm thấy mình rất đúng, nhưng giờ lại cảm thấy bối rối. Mập nói thêm: “Thần Ca à, xã hội này không đơn giản và tốt đẹp vậy đâu, còn nữa, nếu cô ấy không làm gì, thì mình cũng đâu có tìm ra được thông tin này.” Thần Ca im lặng một lúc, rồi gật đầu đồng ý với kế hoạch. Thị Tử cầm chén lên nói: “vậy được rồi, rửa chén đã rồi phân chia nhiệm vụ nào. Nhân lúc còn sớm thì mình chuẩn bị cho kỹ, không có tới tối lại nháo nhào lên thì không đủ mạnh.” Hạnh Phúc và Thần Ca cùng nhau đi ra ngoài chuẩn bị, đi tới ngõ cụt kia để bày trận. Mập và Thị Tử thì đi tới chỗ trường học nơi Lý Gia Mưu xảy ra chuyện. Cuối tuần, trường cấp 2 nghỉ, cấp 3 vẫn đi học. Bọn họ dùng thẻ cảnh sát giả đi vào trường, gặp đúng bảo vệ lần trước đã gặp. Anh chàng bảo vệ trẻ nhìn hai người lại đứng trước cửa khuôn viên kia thì khuôn mặt chảy dài như sắp khóc. “Đồng chí cảnh sát à, sao lại tới nữa? không phải lại xảy ra chuyện gì nữa chứ?” Ngay giờ tan học, ngoài bảo vệ còn không ít học sinh đang đứng nhìn. Chuyện cái xác lần trước tuy cố giấu nhưng vẫn bị lộ ra ngoài, nên trường còn phải tổ chức phụ đạo tâm lý cho học sinh, ấy vậy mà đám học trò vẫn náo loạn mất vài ngày. Chuỵện qua chưa bao lâu, giờ hai ông âm thần này lại xuất hiện. Bảo vệ đang định dùng bộ đàm báo cáo cho sếp để sếp báo tiếp lên cho lãnh đạo trường thì Mập kéo bộ đàm của hắn xuống nói: “Không có gì, bọn tôi tới xem một chút thôi, đi ngay. Ở đây vẫn ổn, không có vấn đề gì.” Mập còn đang nói thì Thị Tử đã bắt đầu leo tường. Lần trước Mập đã đạp bung khóa cửa rồi, lần này cũng không thể phá cửa của người ta nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]