Editor: Sứa Không Não
Tuyết rơi rồi lại ngừng, Sầm Nguyễn vừa ăn bánh nhỏ trên bàn một cách thờ ơ, vừa ngồi bên cửa sổ, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy khung cảnh tuyết phủ trắng xóa bên dưới.
Đột nhiên, cậu cảm thấy có một ánh mắt rất mãnh liệt đang chăm chú nhìn mình. Trực giác của cậu luôn rất nhạy bén, tim đập nhanh hơn, lập tức nhìn quanh để tìm ra nguồn gốc của ánh nhìn đó.
Cuối cùng, cậu tập trung vào một phòng VIP cao cấp ở không xa, cảm nhận được có ai đó trong phòng luôn dõi theo mình. Tuy không phải là ánh nhìn mang tính đe dọa, nhưng cụ thể thế nào thì cậu cũng không rõ, chỉ nhìn thoáng qua rồi cụp mắt xuống.
Chiếc bánh nhỏ cũng không ăn nổi nữa, cậu mặc áo khoác vào, định rời đi. Khi cúi đầu đi tới chỗ ngoặt với vẻ hốt hoảng, cậu đâm đầu vào một lồng ngực rắn chắc. Cậu khe khẽ "ưm" một tiếng, theo phản xạ ngẩng lên xem người mình vừa đụng phải là ai.
Tần Viễn Hành khẽ cúi xuống, đưa tay xoa đầu cậu, giọng nói trầm ấm vang lên, “Sao lại không nhìn đường khi đi vậy?”
Sầm Nguyễn mím môi, theo phản xạ liền khoác tay vào tay Tần Viễn Hành, kéo hắn ra ngoài, đồng thời thấp giọng nói, “Anh, em có cảm giác có người đang nhìn em, không an toàn đâu, mình đi nhanh đi…”
Nghe vậy, nét cười trên môi Tần Viễn Hành thu lại, ánh mắt trở nên tối sầm, hắn quay đầu nhìn xung quanh một lượt.
Lại có kẻ không sợ chết muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-de-duoc-gia-dinh-hao-mon-cung-chieu/3732347/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.