Tuyết rơi rồi lại ngừng, Sầm Nguyễn vừa ăn bánh nhỏ trên bàn một cách thờ ơ, vừa ngồi bên cửa sổ, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy khung cảnh tuyết phủ trắng xóa bên dưới.
Đột nhiên, cậu cảm thấy có một ánh mắt rất mãnh liệt đang chăm chú nhìn mình. Trực giác của cậu luôn rất nhạy bén, tim đập nhanh hơn, lập tức nhìn quanh để tìm ra nguồn gốc của ánh nhìn đó.
Cuối cùng, cậu tập trung vào một phòng VIP cao cấp ở không xa, cảm nhận được có ai đó trong phòng luôn dõi theo mình. Tuy không phải là ánh nhìn mang tính đe dọa, nhưng cụ thể thế nào thì cậu cũng không rõ, chỉ nhìn thoáng qua rồi cụp mắt xuống.
Chiếc bánh nhỏ cũng không ăn nổi nữa, cậu mặc áo khoác vào, định rời đi. Khi cúi đầu đi tới chỗ ngoặt với vẻ hốt hoảng, cậu đâm đầu vào một lồng ngực rắn chắc. Cậu khe khẽ "ưm" một tiếng, theo phản xạ ngẩng lên xem người mình vừa đụng phải là ai.
Tần Viễn Hành khẽ cúi xuống, đưa tay xoa đầu cậu, giọng nói trầm ấm vang lên, “Sao lại không nhìn đường khi đi vậy?”
Sầm Nguyễn mím môi, theo phản xạ liền khoác tay vào tay Tần Viễn Hành, kéo hắn ra ngoài, đồng thời thấp giọng nói, “Anh, em có cảm giác có người đang nhìn em, không an toàn đâu, mình đi nhanh đi…”
Nghe vậy, nét cười trên môi Tần Viễn Hành thu lại, ánh mắt trở nên tối sầm, hắn quay đầu nhìn xung quanh một lượt.
Lại có kẻ không sợ chết muốn nhắm vào Nguyễn Nguyễn sao?
Sầm Nguyễn hoàn toàn không biết được suy nghĩ trong lòng Tần Viễn Hành. Chỉ đến khi hoàn toàn ra khỏi khách sạn, ánh mắt mãnh liệt kia biến mất thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
“À đúng rồi, anh ơi, mình đi thôi!”
Cậu ngồi vào ghế phụ lái, hứng khởi lên kế hoạch cho chuyến vui chơi sắp tới, còn Tần Viễn Hành thì luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Chỉ khi Sầm Nguyễn gọi tên hắn thì hắn mới dịu dàng lại.
Khu vui chơi có rất đông người, hầu hết là khách du lịch từ các nơi khác đến A Quốc để trượt tuyết.
Sầm Nguyễn mặc đồ bảo hộ đầy đủ, đeo găng tay, bịt tai, đeo miếng đệm đầu gối. Sau khi loay hoay xong, cậu còn toát cả mồ hôi, không hề cảm thấy lạnh. Quanh eo cậu buộc một chiếc gối nhỏ hình gấu nâu mềm mại, để đề phòng khi ngã.
Thực ra cậu chỉ muốn thử cảm giác trượt tuyết thôi, chưa kể cơ thể yếu ớt của cậu liệu có chịu được không, mà cậu cũng chẳng biết trượt tuyết, chỉ là ở gần đây tự tìm niềm vui thôi.
Có vẻ cậu thực sự không có năng khiếu gì, mới nửa tiếng đã ngã mấy lần, đến nỗi cậu bé chỉ cao ngang ngực cậu bên cạnh còn trượt tốt hơn. Cậu bé chỉ vào cậu rồi cười ha hả, như có chút gì đó hả hê, “Lần thứ năm rồi đấy nhé!”
“Anh trai nhỏ, hình như em sắp học nhanh hơn anh đấy!!”
Sầm Nguyễn: “…”
Cậu lè lưỡi làm mặt xấu.
Cậu bé cũng nhăn mặt lè lưỡi lại, trông rất láu cá, sau đó “vút” một cái trượt đi xa, để lại Sầm Nguyễn một mình đứng khoanh tay, giận dỗi.
Khi cảm giác quen thuộc tiến lại gần, Sầm Nguyễn vẫn đang chìm trong cảm xúc tự trách. Đến khi Tần Viễn Hành chạm vào cổ cậu thì cậu mới phản ứng, lập tức xụ mặt xuống, uể oải nói, “Anh, anh xử lý xong việc rồi sao?”
Tần Viễn Hành lau mồ hôi lấm tấm trên trán cậu. Không biết là do lạnh hay do tức, hai má cậu đỏ ửng, môi phơn phớt bóng, ánh mắt toát lên vẻ nhõng nhẽo, khiến hắn nhìn mà cổ họng khô lại.
Nhìn thấy miếng đệm gấu nâu bị buộc lỏng lẻo, còn dính đầy tuyết, hắn liền đưa tay phủi sạch tuyết đi.
“Bộp bộp” hai tiếng.
Sầm Nguyễn giật mình, mặt hoảng hốt nhìn Tần Viễn Hành, đồng thời che lấy phía sau mình, “Em tự làm, em tự làm!!”
Khuôn mặt cậu đỏ bừng lên, có chút ngượng ngùng, lặng lẽ buộc lại miếng gấu nâu phía sau chặt hơn một chút.Tần Viễn Hành khẽ ho một tiếng, vội rụt tay lại, “Mệt chưa? Về ngâm suối nước nóng nhé.”
Sầm Nguyễn chậm rãi đáp một tiếng, lững thững đi theo sau Tần Viễn Hành, có chút không vui, nói: “Em có phải là không có chút năng khiếu nào không nhỉ? Mấy đứa nhỏ kia học cái là được ngay, còn em cứ ngã mãi.” Tuyết dính đầy người cậu, khuôn mặt cũng bị gió lạnh làm đỏ bừng lên.
Cậu tiếp tục làu bàu, khá cố chấp: “Em không tin em học không được!”
Tần Viễn Hành khẽ cười, phụ họa: “Phải rồi, chẳng có gì làm khó được Nguyễn Nguyễn nhà anh đâu.”
Nghe có vẻ hơi qua loa.
Sầm Nguyễn hừ một tiếng, túm lấy tay áo khoác của hắn, rồi trút hết sức lực, nửa người ngả lên người Tần Viễn Hành, chẳng muốn đi nữa, để người ta kéo đi, “Em đi không nổi nữa, anh cõng em đi!”
Từ sau vụ tai nạn, Tần Viễn Hành chưa từng từ chối yêu cầu nào của Sầm Nguyễn, cậu được chiều đến mức chẳng còn biết kiêng nể gì nữa, dần dần quên mất đây là nhân vật nam chính lạnh lùng, tàn nhẫn trong truyện.
Nếu là nửa năm trước, khi cậu mới đến đây, thì chắc chắn không dám đòi hỏi chuyện muốn Tần Viễn Hành cõng mình thế này.
Sau khi cởi bỏ đồ bảo hộ, Sầm Nguyễn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Đôi mắt to tròn của cậu ngước lên nhìn Tần Viễn Hành, đôi tay hơi dang ra, bộ dạng trông vô cùng mong đợi.
Tần Viễn Hành chẳng còn cách nào, ai bảo hắn đã rung động vì cậu chứ, đành lắc đầu bất lực, cúi người xuống.
Sầm Nguyễn hí hửng nhảy phốc lên, hai tay vòng chặt qua cổ hắn, hai chân cũng ôm lấy eo và bụng của đối phương, động tác rất thân mật.
Tần Viễn Hành chỉnh lại tư thế cậu, khẽ đỡ hai cái, “Gầy quá rồi.”
“Đâu có! Em ngày nào cũng ăn uống đúng giờ mà.”
Hơi thở của cậu thiếu niên phả vào vùng da nhạy cảm nơi cổ của Tần Viễn Hành, đôi khi đôi môi mềm mại của cậu còn lướt qua đỉnh tai hắn, mang đến một cảm giác tê dại, vừa ấm áp vừa ngây ngất.
Trên lưng, cậu thiếu niên lắm lời chẳng ngừng trò chuyện, hương thơm từ cậu như bao phủ cả không gian này, cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Tần Viễn Hành gần như có thể nghe thấy nhịp tim mình đập ngày một nhanh.
Hắn còn cảm nhận được rõ ràng lồng ngực của cậu thiếu niên đang áp chặt vào lưng mình, nhiệt độ qua lớp áo truyền thẳng vào người. Đặc biệt là cổ tay cậu chạm trực tiếp vào cổ hắn, hơi ấm từ cơ thể cậu thiếu niên lan tỏa đến từng ngóc ngách mà hắn cảm nhận được trọn vẹn.
Mang đến cảm giác run rẩy.
Ngay cả đùi của cậu thiếu niên mà hắn đang đỡ cũng nóng lên hẳn.
Thật là khó chịu.
Tần Viễn Hành nghĩ thầm.
Hắn giấu đi mọi cảm xúc trong đáy mắt, vững vàng cõng cậu thiếu niên quay về khách sạn ở gần đó. Mỗi bước đi là một sự kiềm chế và chịu đựng.
Có lẽ hôm nay tiêu hao quá nhiều sức lực, Sầm Nguyễn dần cảm thấy buồn ngủ, đầu lúc lúc lại tựa lên vai Tần Viễn Hành, giọng nói trở nên ngập ngừng, “Anh sao lại… lại không thèm nói chuyện với em…”
Nói xong, cậu vùi đầu vào giấc ngủ luôn.
Tần Viễn Hành bất lực lắc đầu, đưa cậu về phòng, lau mặt qua loa, đắp chăn rồi mới rời đi.
Khi Sầm Nguyễn tỉnh lại thì trời đã tối, cậu ngồi trên giường ngẩn ngơ một lúc, cuối cùng cũng lười biếng đi rửa mặt. Cậu phát hiện mình ngày càng thích ngủ, mỗi lần ngủ là ngủ suốt cả ngày trời.
Trên bàn có một mẩu giấy nhỏ, là của anh trai để lại cho cậu, trên đó toàn là mấy lời dặn dò, nào là tối nay ăn gì, đi đâu ngâm suối nước nóng, toàn những điều quan tâm nho nhỏ.
---
Thay đồ xong, Sầm Nguyễn ra ngoài, chuẩn bị xuống hồ suối nước nóng tự nhiên dưới lầu để thư giãn.
Phải nói là đúng là danh xứng với thực, nơi đây quả là thiên đường du lịch. Vừa ngâm mình vào nước là cậu đã thấy dễ chịu không chịu nổi. Thêm vài miếng bánh ngọt, cảm giác như cuộc sống chẳng còn gì vui sướng hơn nữa.
Hồ này chỉ có một mình cậu ngâm, mấy nhân viên đứng ở cửa mang trái cây vào xong cũng rời đi, rõ ràng là Tần Viễn Hành đã báo trước với quản lý để giữ hồ riêng cho cậu. Đáng tiếc là hắn bận quá nên không đến cùng được, làm cậu có chút tiếc nuối.
Tuy ngâm một mình thoải mái thật đấy, nhưng vẫn hơi tẻ nhạt. Chẳng mấy chốc, Sầm Nguyễn đã rời khỏi hồ.
Ban đầu tâm trạng cậu vẫn còn rất vui vẻ, nhưng vào đến phòng thay đồ thì lại gặp phải một số người không thân thiện cho lắm.
Đang ở trong phòng thay đồ, cậu có thể nghe rất rõ những lời xì xào ngoài kia. Những người đó có vẻ tuổi tác xấp xỉ cậu, nhưng lời nói thì rất khó nghe.
“Anh Niệm, có cần tụi em tìm người dạy dỗ hắn không? Hắn dám làm mất mặt anh như vậy rõ ràng là không coi anh ra gì mà.”
“Tôi cũng thấy hắn ngứa mắt lâu rồi. Nếu không phải tụi mình bữa đó không đi buổi xây dựng đội nhóm, thì đâu đến lượt tên Sầm Nguyễn đó ra oai chứ.”
Sầm Nguyễn đang thay đồ bỗng khựng lại, vẻ mặt ngơ ngác, không ngờ lại nghe được tin xấu về mình… Cậu cố gắng nhớ lại, mơ hồ nhớ ra buổi xây dựng đội nhóm ấy là khi nào.
Anh Niệm? Là Tang Cảnh Niệm?
Nhân vật thụ chính?
Trong truyện thì Tang Cảnh Niệm cũng là con nhà hào môn quyền quý cơ mà, sao lại đi cùng đám người này nhỉ?
Sầm Nguyễn lặng lẽ lấy điện thoại ra ghi âm, ghi lại hết những lời ngoài kia.
“Thật nực cười, chẳng qua chỉ là một đứa con nuôi nhà họ Tần thôi, thế mà không biết thân biết phận. Hắn có biết cái gì hắn ngông nghênh hiện tại đều là nhờ nhà họ Tần ban cho không? Đường đường một đứa con nuôi, chẳng có cổ phần gì, còn vênh váo cái nỗi gì chứ.”
“Anh Niệm, anh không nói muốn dạy cho hắn một bài học sao? Bao giờ làm vậy đi, để hắn về nước B rồi thì chẳng lẽ chúng ta lại chịu thiệt thòi sao?”
Tiếng Tàng Cảnh Niệm vang lên: “Không vội.”
Một người khác lại thì thào: “Đồ không cha không mẹ… Vốn dĩ hắn chỉ là một đứa trẻ mồ côi, từ đầu đã là kẻ bị bỏ rơi rồi. Nếu nhà họ Tần biết hắn dám làm mất lòng anh, chưa biết chừng lại bỏ rơi hắn thêm lần nữa cũng nên.”
“Vừa hay là lão gia nhà họ Kỳ sắp tổ chức mừng thọ bảy mươi, còn mấy ngày nữa thôi, không biết hắn có mặt ở đó không. Đến lúc đó làm hắn bẽ mặt trước đám đông thì cũng đâu phải là không được.”
“Đúng rồi, anh Niệm, em nghe nói mẹ anh trong buổi đấu giá lần trước đã bỏ ra năm mươi triệu để mua sợi dây chuyền, chắc chắn là để dành cho anh rồi, mẹ anh thật tuyệt…”
“Anh Niệm anh không biết sao, chắc là dì định cho anh một bất ngờ đó.”
Đám người đó có vẻ đã xong việc, tiếng nói xa dần, “Tên Sầm Nguyễn kia lấy gì mà so với anh chứ? Anh có mẹ tốt, có gia đình tốt, còn hắn chẳng qua là một đứa con nuôi mà thôi…”
Cho đến khi hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, Sầm Nguyễn mới từ trong phòng thay đồ bước ra, nhìn theo bóng lưng của họ ngày càng xa dần, đến khi khuất khỏi tầm mắt cậu mới thu lại ánh nhìn.
Thực ra, trong lòng Sầm Nguyễn cũng không quá tức giận, chỉ là không ngờ đối phương lại cố chấp với cậu như vậy, còn tuyên bố sẽ khiến cậu bẽ mặt trong buổi mừng thọ của lão gia nhà họ Kỳ.
Bọn họ cứ nhắm vào chuyện cậu là con nuôi nhà họ Tần mà cứa vào... lại còn nhắc đến chuyện bố mẹ ruột của cậu cũng không cần cậu, nào là nếu ngày nào đó nhà họ Tần không thích cậu nữa thì cũng sẽ bỏ rơi cậu thôi. Đã vậy, còn lôi cả mẹ của nhân vật thụ chính ra để so sánh với cậu.
Chẳng hiểu sao, Sầm Nguyễn có chút khó chịu.
Cậu uể oải quay về phòng, vừa mở cửa thì đã thấy Tần Viễn Hành đang ngồi ở sảnh ôm laptop xử lý công việc, rõ ràng là đang đợi cậu.
Tần Viễn Hành nhận ra vẻ buồn bã của cậu thiếu niên, lòng thắt lại, nhanh chóng bước đến bên cậu, trầm giọng hỏi: “Sao vậy?”
Sầm Nguyễn không muốn nói dối, cũng chẳng còn sức để bận tâm đến mấy chuyện phiền lòng kia, bèn kể hết những gì mình nghe thấy tối nay cho hắn. Nói xong, cậu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, thậm chí còn có tâm trạng đùa, “Bọn họ đúng là nhàn rỗi thật, chẳng lo làm việc mà cứ thích giở trò.”
Lông mày của Tần Viễn Hành nhíu chặt, không khí xung quanh hắn phảng phất sự không vui, mang theo chút áp lực từ uy thế của một kẻ đứng trên.
Thấy hắn mặt mày sa sầm, Sầm Nguyễn vỗ nhẹ vào vai hắn, cố gắng trấn an, “Không sao đâu, em cũng không tức giận lắm.”
Tần Viễn Hành bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu, nghiêm túc hứa, “Nguyễn Nguyễn, anh cam đoan với em, nhà họ Tần tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”
Sầm Nguyễn ngẩn người, rồi mỉm cười, “Giờ em cũng trưởng thành rồi, có thể tự nuôi sống bản thân, hơn nữa mấy lời bọn họ nói em cũng đâu có…”
Câu nói còn chưa kịp thốt ra, bàn tay người đàn ông bỗng siết chặt lại, nhưng rất nhanh sau đó lại thả lỏng. Sầm Nguyễn ngạc nhiên nhìn Tần Viễn Hành, có thể cảm nhận được cơ bắp của hắn trong khoảnh khắc ấy bỗng căng lên, như đang kìm nén điều gì.
“Anh?”
“Ừ.”
Sầm Nguyễn hơi lo lắng, “Em có nói sai gì không?”
Tần Viễn Hành nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, “Nguyễn Nguyễn, em vẫn còn có anh.”
“Anh đã nói rồi, Tần gia sẽ luôn đứng sau làm chỗ dựa cho em.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]