Editor: Sứa Không Não
Sầm Nguyễn hơi sững lại, rõ ràng không ngờ Tần Viễn Hành đột ngột nói với mình những lời như vậy. Kết hợp với những lời cậu vừa kể, không khó để nhận ra anh trai cậu đang cố tình an ủi, đưa ra một lời hứa.
Lời hứa rằng Sầm Nguyễn sẽ không bị Tần gia bỏ rơi, không phải chịu kết cục như những lời người kia nói.
Trong lòng cậu như có một làn sóng ấm áp trào dâng, nụ cười nơi khóe miệng càng rạng rỡ hơn, ánh mắt sáng long lanh như ánh sao đầy trời.
Cậu nhẹ nhàng kéo tay áo của người đàn ông trước mặt, cười nói, “Em biết mà, em là người nhà họ Tần, làm sao lại dễ dàng để mấy lời chia rẽ của người khác tác động chứ.”
Ánh mắt Tần Viễn Hành dần dịu lại, đưa tay nhéo nhẹ phần da mềm trên cổ cậu, theo đà vòng tay qua ôm trọn bờ vai của cậu thiếu niên.
Sầm Nguyễn chỉ cao đến ngang mũi của Tần Viễn Hành, cơ thể vốn đã gầy gò vì bệnh tật, nên khi hắn ôm vào, gần như cả người cậu lọt thỏm trong lòng hắn.
Lưng của Sầm Nguyễn áp chặt vào lồng ngực của người đàn ông, hơi ấm hừng hực từ cơ thể hắn truyền qua lớp áo mỏng, không hiểu sao tim cậu lại đập nhanh hơn, từng nhịp vang rõ mồn một.
Cậu hốt hoảng phản ứng, vội nghiêng người về phía trước để tránh tiếp xúc gần gũi với hắn, cố ý chuyển chủ đề một cách đầy chột dạ, “À đúng rồi, em còn nghe nói sắp đến lễ mừng thọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-de-duoc-gia-dinh-hao-mon-cung-chieu/3732348/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.