Editor: Sứa Không Não
Sầm Nguyễn hoàn toàn không nhận ra sự gần gũi giữa họ. Cậu chọn một vị trí thoải mái rồi im lặng xem phim.
Có lẽ vì hôm nay đã chơi quá nhiều, nên chỉ xem được một chút mà cậu đã bắt đầu buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu không mở nổi. Cậu cố giữ tinh thần, ngáp dài, rồi lẩm bẩm: “Anh ơi, em muốn ngủ.”
Tần Viễn Hành nhẹ nhàng xoa đầu cậu, khẽ "ừ" một tiếng, rồi bế cậu nhóc buồn ngủ không chịu nổi vào trong chăn, đắp kín cho cậu.
Bình thường, mỗi khi ngủ, Sầm Nguyễn sẽ bước vào giấc mơ của người khác, lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng giấc mơ hôm nay khác hẳn, kỳ dị và mơ hồ hơn mọi lần.
Trước mắt cậu là một màn đêm tăm tối, ánh sáng đỏ và xanh lục đan xen, lấp lóe không ngừng. Xung quanh, vài hồn ma nhỏ lượn lờ, vừa thấy cậu đã nhiệt tình chào hỏi.
Sầm Nguyễn nhìn chằm chằm cánh cổng Địa phủ uy nghiêm và âm u trước mặt, không tin nổi vào mắt mình. Theo phản xạ, cậu muốn lao vào, nhưng càng chạy lại càng thấy cánh cổng ngày một xa. Cậu như bị một sợi dây vô hình kéo giữ, mãi không thể chạm tới nơi mình muốn.
Nhìn cánh cổng càng lúc càng nhỏ đi, Sầm Nguyễn hoảng hốt kêu lên, “Ba ơi!”
Dường như nghe thấy tiếng gọi, Sầm Nguyễn thấy cánh cửa mở hé một khe nhỏ, nhưng đã quá muộn, Địa phủ dần biến thành một chấm nhỏ rồi biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Sầm Nguyễn cảm thấy tim mình thắt lại, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-de-duoc-gia-dinh-hao-mon-cung-chieu/3724251/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.