Du Nghị đột nhiên đứng lại, Tân Manh suýt chút nữa đụng đầu vào lưng yhắn.
"Sao, làm sao vậy?" Tân Manh mờ mịt hỏi.
Du Nghị trở tay lại, che Tân Manh ở sau lưng, kéo cậu lui về phía sau hai bước, "Không hợp lý."
Tân Manh nháy nháy mắt, nghiêng đầu, vòng qua Du Nghị nhìn về phía trước, không có gì hết a? Ngay lúc cậu đang nghi hoặc, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết quen thuộc của Lý Hữu Căn!
"A a a —— "
Thanh âm này đủ để so sánh với tiếng thét lúc bỗng nhiên nhìn thấy mấy trăm tang thi quân nhân ở cục công an trước kia, đương nhiên, tình huống cũng gần như... Hoàn toàn giống nhau!
Lúc này cửa căn nhà trệt kia đang mở rộng ra, nối đuôi nhau đi ra từ bên trong, không phải là đám tang thi quân nhân đáng sợ kia sao?!
Tình cảnh đáng sợ hiện tại như thời gian đang tái hiện lại, cơn ác mộng tồn tại không hề báo trước lại giáng lâm, ngay lúc bọn họ sắp chạy thoát, gắt gao chặn lại đường sống duy nhất, như muốn nhốt bọn họ ở chỗ này cho tới chết!
Một con, hai con... Năm mươi con... Một trăm con...
Đám tang thi kia cuồn cuộn không ngừng đi ra từ trong căn nhà, khuôn mặt dữ tợn cùng móng vuốt sắc bén, nhanh chóng chạy về phía đám người, một mảnh xanh lục mênh mông như biển kia, gần như hoàn toàn bao phủ lấy họ!
"Các bạn, chúng ta lại gặp mặt!" Tiếng cười lớn cuồng dã đột nhiên vang lên, thân ảnh Kiệt Tử xuất hiện trên nóc nhà, gã để trần thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-chay-tron-khoi-game-kinh-di/3912965/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.