Trên thực tế, nơi bọn họ nghỉ ngơi cách cục công an không xa, đứng dưới lầu nhìn quanh còn mơ hồ thấy được cửa lớn của cục công an. Không phải bọn họ không muốn đi xa hơn, mà do trải qua biến cố ngày hôm qua, tuy không bị thương, nhưng thể lực đã tiêu hao hết, ngoại trừ Du Nghị, những người khác đều kiệt sức, căn bản không thể đi xa hơn.
Vậy nên xét theo một mức độ nào đó, bọn họ vẫn không hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, chuyện đầu tiên làm khi xuống lầu, là cẩn thận từng chút một nhìn về phía cục công an, chỉ sợ bị những tang thi quân nhân kia phát hiện.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, cửa cục công an rất sạch sẽ, chẳng có gì cả.
Tang thi mặc quân trang, tang thi bình thường, toàn bộ đều biến mất tăm, cửa lớn mở rộng, giống hệt dáng vẻ lúc bọn họ tới đây vào hôm qua.
Điều này không những không khiến người ta yên lòng, trái lại khiến tâm trạng mọi người càng thêm bất an, không hẹn mà cùng muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Đáng tiếc là, hôm qua Tân Manh không tìm thấy xe dùng được trong bãi đậu xe, không có công cụ thay cho đi bộ, muốn đi xuyên qua toàn bộ trấn nhỏ, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, gặp phải bao nhiêu nguy hiểm.
Khi bọn họ đang buồn rầu, lại thấy Du Nghị lấy ra một dụng cụ nhỏ dùng để phá cửa sổ từ trong ba lô, đến cạnh một chiếc Jeep đậu bên lề đường, đập bể cửa kính chỗ điều khiển, rướn người vào trong, mở ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-chay-tron-khoi-game-kinh-di/3912964/chuong-17.html