Cả nhóm xuống khỏi nóc nhà cũng tốn sức một phen.
Thứ nhất, dẫu tòa nhà không quá cao nhưng nhảy trực tiếp cũng hơi nguy hiểm. Tôi không thể làm gì khác ngoài bám lấy mái hiên, thả thân người xuống thấp nhất có thể rồi mới an ổn đáp xuống được. Thứ hai, sau khi Vạn Cẩm Vinh nhảy xuống thì không hề có ý đợi bọn tôi. Vậy nên chuỗi động tác này không hề có thời gian chuẩn bị, may mà cũng không xảy ra chuyện gì.
Lần nữa cuốc bộ trên đất, đôi mắt tôi chỉ một mực nhìn thẳng về phía trước.
Màu cam ban đầu thấy rất tươi đẹp dần dần trở nên chói lóa, làm cho mắt người đau nhói, nhưng lại không thể không gắng sức mở to mắt.
Cảm giác áp bách từ bên ngoài ngày một rõ rệt, hai huyệt thái dương của tôi như bị kim đâm vào. Tôi nhìn Bạch Khai với Tần Nhất Hằng, sắc mặt họ cũng chẳng hề dễ chịu.
Đi về phía trước được một đoạn, ngọn đèn trong tay Vạn Cẩm Vinh cháy vượng hơn nữa. Trời vốn đã rất khô nóng, hắn lại phải nâng một ngọn đèn cháy lớn như thế, tôi thấy sau cổ hắn đổ mồ hôi đầm đìa.
Tòa nhà mà bọn tôi muốn đến là kiến trúc cao nhất trong thành. Xung quanh nó cũng có những tòa khác rất cao, nhưng vẫn thấp hơn nó mười mấy mét. Nhìn từ xa, nó như một tấm bia gỗ khổng lồ, khiến con người ta lo lắng đó sẽ là nơi mình táng thân.
Ban nãy khi ở trong nhà tinh thần quá căng thẳng nên đã tạm quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557385/quyen-5-chuong-7.html