Nếu chân không bị buộc dây đỏ, tôi rất muốn tìm bức tường mà dựa vào.
Nói thật thì tôi đã không quá để tâm chuyện nguy hiểm nữa rồi, từ lúc mới bắt đầu tiếp xúc với ma quỷ, cho đến sau này đâm đầu vào đủ loại thế cục nguy hiểm, tôi đã sớm quen cảnh nghìn cân treo sợi tóc.
Khi trước tôi còn nghĩ, nếu như xảy ra chuyện thật, tôi còn chưa hưởng thụ hết phồn hoa trên đời mà.
Nhưng đến hôm nay, sống mà luôn bị bí ẩn vây quanh, tôi thật sự mệt mỏi.
Tôi cũng không biết vì sao, nghe Tần Nhất Hằng nói xong, tôi không có phản ứng gì cả. Cảm giác lo lắng trước đó đều lập tức biến mất hết.
Qua nét mặt của Tần Nhất Hằng có thể thấy được phen này bọn tôi lành ít dữ nhiều. Nhưng ngẫm lại, được chết cùng một chỗ với hai người anh em, trên đường Hoàng Tuyền có bạn đi cùng rồi, thật ra cũng không có gì đáng sợ. Huống gì còn lôi được Vạn Cẩm Vinh theo làm đệm lưng.
Tôi lấy trong túi ra một điếu thuốc, mỉm cười.
Bạch Khai bị tôi làm bất ngờ, đậu má, Tiểu Khuyết phát điên rồi!
Tôi dùng điếu thuốc chặn miệng y, vỗ vỗ vai y, nhìn y há hốc mồm.
Tôi không biết khi âm khí mất hẳn sẽ như thế nào, nhưng dường như có một cảm giác áp bức đang tràn vào từ bên ngoài tòa nhà. Loại cảm giác ấy rất khó hình dung, nếu nhất định phải nói rõ ra thì nó gần giống với lo âu hoặc bực dọc. Nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557384/quyen-5-chuong-6.html