Cả nhóm lập tức như rơi vào vòng vây. Chưa kịp phản ứng thì bỗng nhiên một cái bóng trắng toát rơi "ầm" xuống đất.
"Tiểu Khuyết! Trốn đi!" Bạch Khai hô lớn rồi lao đến ngay.
Mẹ kiếp, tôi còn tránh đi đâu được chứ! Tôi lui về sau vài bước, thấy rõ đấy là một xác người. Không khác gì thi thể phát hiện được trong tủ quần áo.
Tôi thở phào, nơi này mặc dù quỷ quái nhưng tối thiểu vẫn tuân theo định luật vật lý. Tòa nhà này đã lâu năm không tu sửa, bên ngoài lại như tận thế đến nơi. Không chừng có chấn động rất nhỏ nào đó vừa đủ khiến thi thể này rơi từ trong tủ ra.
Tôi ngẩng đầu, tòa nhà cao thế này, đừng nói là một thi thể rơi xuống, chỉ cần một hòn đá thôi cũng đủ đập chết người.
Nghĩ vậy tôi thấy hơi lo lắng, chỉ có thể giơ ba lô lên che trên đầu.
Cái xác kia rơi thê thảm vô cùng, bong da tróc thịt hết. Miệng vết thương không hề có máu chảy ra, chỉ thấy thịt thối rữa đen sì.
Tôi nói, mọi người mau tránh sang bên, nếu thêm một xác nữa rơi xuống là tiêu đó!
Tôi vừa dứt lời, lại nghe vài tiếng "kẽo kẹt" vang lên! Một cỗ thi thể khác rơi xuống đập vào gáy Bạch Khai!
"Đậu má cái miệng quạ xui xẻo của anh!" Bạch Khai chưa ngẩng được đầu lên thì đã có thêm thật nhiều thi thể rơi xuống như đá lở.
Tần Nhất Hằng bám chặt lấy một chiếc tủ quần áo bên cạnh mình, lia mắt vài vòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557386/quyen-5-chuong-8.html