Tôi còn chưa kịp phản ứng, Tần Nhất Hằng đã xông tới lục ba lô của tôi.
Chuyến đi này không ai biết phải mất bao lâu, sợ không thể nhận tiếp tế nên ngoài những đồ dùng cho phương thuật, trong ba lô đều là nước và thức ăn. Trong lúc bối rối mà kêu lấy hết ra thì chỉ dễ nói khó làm.
Tần Nhất Hằng không hề báo trước, vận sức lôi ba lô từ trên lưng tôi xuống, đổ hết đồ ra đất, nhặt chai nước ném về hướng cửa thông gió trên nóc nhà.
Hiện tại trong nhà đã loạn hết lên, tôi vừa giúp Tần Nhất Hằng vừa tranh thủ xem Bạch Khai thế nào. Y nhanh trí cởi áo khoác ra làm thành một cái bao, muốn ném hết nước ra ngoài trong một lượt. Nhưng y lại không tính đến chuyện bao quá cồng kềnh, va phải khung cửa thông gió mà văng ra, số chai nước ấy lại rơi xuống đất.
Tôi thầm nghĩ, thôi xong, thế này thì không kịp nữa rồi. Nghĩ vậy tôi càng bất an hơn nữa. Tần Nhất Hằng chỉ lo giúp tôi, còn ba lô hắn vẫn đeo nguyên trên lưng!
Tôi lập tức nhìn sang Vạn Cẩm Vinh, thế mà lão hồ ly ấy lại đang dựa vào tường, mặt không cảm xúc mà nhìn chúng tôi.
"Mẹ kiếp, ra phụ một tay đi! Tôi mà chết thì ai giúp anh mở khoá hả?!" Tôi vỗ trán, đậu má, sao chúng ta không đổ nước ra cho xong!?
"Sao Tiểu Khuyết lại không biết bảo vệ môi trường thế? Đổ hết rồi lấy mẹ gì uống?" Bạch Khai không buồn ném từng chai nữa, hai tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557382/quyen-5-chuong-4.html