Hắn chỉ vào chiếc chìa khóa treo trên cổ mình.
"Đừng rề rà nữa, tiếp theo vẫn còn nhiều thứ khiến các anh phải giật mình." Vạn Cẩm Vinh mỉm cười quỷ dị nói, phải chuẩn bị tâm lý đi.
Sau khi qua hào, đường càng trở nên khó đi. Con đường mòn ban đầu đã rất hẹp rồi, giờ còn phải chân cao chân thấp len lỏi giữa lùm cây mà đi.
Tôi để ý dưới chân, quả nhiên không còn nhìn thấy tình trạng hư hại kỳ quái kia nữa. Xem ra mọi việc đều đúng như Vạn Cẩm Vinh nói, tất cả mồi người đều rơi vào hào sâu kia rồi.
Cả nhóm tiếp tục đi về phía trước, không ai nói câu nào.
Tôi không biết họ đang nghĩ gì nhưng não tôi trống rỗng rồi. Tôi biết rất nhiều nỗi sợ đều bắt nguồn từ trí tưởng tượng, nên tôi cố hết sức không nghĩ gì cả, chỉ tập trung bước đi.
Tầm nửa tiếng sau, bọn tôi đến được chân tường vây.
Ban nãy do cách xa quá nên tôi cảm thấy bức tường này không cao mấy, giờ đây ngẩng lên nhìn mới phát hiện nó không hợp lẽ thường.
Cả bức tường màu xám đậm, nhìn bên ngoài không hề thấy khe kẽ gạch hay đường nứt nào cả. Sờ lên thấy trơn nhẵn. Nếu muốn trèo qua thì không thể tìm được điểm nào để bám vào.
Bạch Khai bảo Vạn Cẩm Vinh cho mượn dây thừng, thử ném qua tường mấy lần nhưng không tới được. Y cũng chỉ đành bực dọc hút thuốc.
"Mẹ kiếp giờ vào kiểu gì đây? Anh có đem thuốc nổ không?" Bạch Khai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557381/quyen-5-chuong-3.html