Chương trước
Chương sau


Nói thật, nghe câu này tôi chẳng bất ngờ chút nào. Nơi quỷ quái thế này, đường gì mà không thể gặp chứ, trong lòng tôi đã sớm có chuẩn bị rồi.

Tần Nhất Hằng hẳn cũng không bận tâm, chỉ "ừ" một tiếng, ra hiệu cho Bạch Khai đi tiếp.

Cả nhóm bèn tiếp tục đi dọc theo những lùm cây kỳ lạ ấy.

Bạch Khai vừa đi vừa nhỏ giọng nói với tôi, Tiểu Khuyết, có biết những hoa cỏ này là bị bạn nhỏ nào phá không?

Anh đã nói rồi còn gì, chắc chắn là ma quỷ. Tôi nhìn lướt qua các bụi cây, trong đầu chỉ nảy ra được một đáp án đó.

No no no, không phải do ma quỷ gây ra. Mà là người làm đấy. Trong phương thuật có một thứ tà môn ma đạo, kêu là mồi người. Như thế nào là mồi người? Ấy là tìm một người sống dở chết dở, buộc hai cái chuông đồng lớn vào chân. Đem tới nơi đồng không mông quạnh, cho ngựa phi nước đại kéo lê mồi người này trên đất. Những ma quỷ ở gần đều bị tiếng chuông đồng gọi tới, nhìn thấy mồi người, tưởng đấy là cơ hội để nhập xác đầu thai, thế là đuổi theo mồi người. Động vật như ngựa tất nhiên có linh tính hơn người, cảm thấy ma quỷ đến gần tất nhiên sẽ càng điên cuồng mà chạy. Đến khi mồi người bị kéo lê đến chết, ma quỷ không còn cảm nhận được dương khí nữa cũng sẽ tản đi.

Cục này có hai công dụng. Một là, người bày cục muốn gom hết ma quỷ quấy phá ở vùng lân cận lại cùng chỗ, tóm gọn một mẻ, đỡ tốn thời gian công sức. Thế nhưng có một chỗ hơi khó thao tác, đó là loài ngựa mặc dù có linh tính, cũng có thể được thuần phục, nhưng dù sao cũng đang trong trạng thái bối rối nên thường rất khó mà chạy đến được địa điểm người bày cục dự tính. Như vậy rất dễ mất nhiều hơn được, nên chỉ khi rất có bản lĩnh hoặc bất đắc dĩ người ta mới ra hạ sách này.

Hai là, trong lúc không có khả năng đấu đá với ma quỷ, có thể dùng mồi người dụ ma quỷ ra khỏi nơi có dân cư. Mặc dù làm vậy không thể trị tận gốc, nhưng trong thời gian ngắn cũng ngắt được phần ngọn rồi. Cách này ở thời cổ đại hay được dùng ở chiến trường, hoặc là nơi gặp thiên tai hạn hán, ngập lụt, người chết nhiều. Nên ở rất nhiều chiến trường sau khi đánh xong một trận sẽ có đôi lúc nhìn thấy ngựa tự chạy lôi theo thi thể, thật ra đấy là có ý đồ cả. Mục tiêu là để dọn sạch ma quỷ, thường thì chiến trường nào cũng không thể chỉ đánh một trận là xong được, mà phải lập trại đóng quân, giằng co, giao chiến nhiều lần. Nếu như thế mà bị ma quỷ quấy phá thì không hay.

Nước bọt Bạch Khai văng tứ tung, dù tôi chỉ thấy được sau lưng y nhưng vẫn tưởng tượng được vẻ mặt của y hiện tại.

Tôi nói, anh giảng nhiều kiến thức mới như thế nhưng liên quan quái gì đến mấy bụi cây này đâu? Ý anh là ngựa đi ngang qua đây đói bụng nên gặm cỏ à?

Trí tuệ của anh sao không thiếu khuyết như trước nữa mà thành chết não luôn rồi vậy? Tôi nói anh hay, bất kỳ phương thuật nào cũng không phải cố định, anh thử nhìn Tần đại sư xem, người ta thường xuyên đổi mới, thế mới gọi là vừa học vừa hành. Anh nghĩ lại đi, mồi người này nhất định phải dùng ngựa kéo đi à?

Tôi vỗ đầu một cái, hóa ra ý cậu là dùng xe máy hả?

Đếch phải! Con đường này do mồi người tự làm ra! Mồi người tự bò trên đất, chân bị buộc chuông đồng lớn, tất nhiên sẽ có lúc bò không nổi! Anh cứ nghĩ mà xem, nếu anh bò hết nổi, mà lại nhất định phải bò về phía trước, anh sẽ làm gì? Bạch Khai quay lại nhìn tôi nói, anh sẽ phải mượn lực, phải túm lấy thứ gì đó ở trước mắt! Hiểu chưa? Những bụi cây này đều bị mồi người túm giật nên mới thành ra như vậy! Không biết đã có bao nhiêu mồi người chết trên con đường này!

Tôi hít mạnh một hơi, chuyện này tôi thật sự không ngờ được.

Tôi ngẩng đầu, từ đây đến tường thành còn một khoảng cách rất lớn. Một con đường dài đến vậy lại do mồi người bò mãi mà thành ư? Tôi cẩn thận quan sát hai bên đường, đôi lúc sẽ thấy một bụi cây bị mồi người túm đến biến dạng hoàn toàn, chuyện trên đường này rốt cuộc có bao nhiêu mồi người đã chết đối với tôi cũng không quá quan trọng, thứ khiến tôi lo lắng là, trong tình huống không hề bị ngựa lôi đi, sao mồi người lại phải bò về phía tường thành chứ? Là vì bản năng muốn sống ư? Hay còn nguyên nhân gì khác nữa?

Tôi nói, Bạch Khai, anh nghĩ vì sao mồi người lại bò theo đường này? Vì chạy trốn khỏi ma quỷ? Hay do vô thức muốn hướng đến nơi có dân cư?

Bạch Khai quay người nhìn tôi, cả nhóm lập tức dừng lại.

Tiểu Khuyết, nói ngắn gọn thì những chuyện con người ta phải làm trên đời chỉ có hai kiểu, một là tự nguyện, hai là bị ép. Tất cả mọi sự đều có thể xếp vào hai khả năng này. Ví dụ như giờ ông đây chưa bỏ đi mẹ cho rồi, anh cảm thấy giống tự nguyện không? Tôi nói cho mà hay, tôi bị ép thôi!

Bạch Khai tránh sang một bên, tôi liền thấy phía trước y có một khe sâu rộng tầm ba, bốn mét. Ở góc độ của tôi không thể thấy được nó sâu cỡ nào, nhưng nếu có thể khiến Bạch Khai phải dừng lại thì hẳn người bình thường không thể qua được khe vực này.

Tôi đến cạnh khe vực, nhìn thử một cái thì giật mình. Cái khe ấy sâu không thấy đáy. Nếu thật sự vô ý ngã xuống thì sợ là thê thảm vô cùng. Nhìn hai bên trái phải, khe sâu kéo dài đến ngoài tầm mắt, ẩn hiện dưới những lùm cây.

Bạch Khai thăm dò một lát, nói, "Hình như cái hào này dùng để hộ thành, bao kín một vòng quanh thành."

Tình hình này làm bọn tôi khá lúng túng, muốn đi vòng qua hào thì sẽ phải đối mặt với cục diện khó khăn hơn. Một là, băng qua cây cỏ um tùm và rừng rậm không chừng sẽ thêm nguy hiểm. Sau khi hao tốn công sức, tám phần cũng chỉ khám phá ra đáp án như Bạch Khai mới nói hồi nãy thôi. Lại phải quay về đây. Hai là, nói thật thì với độ rộng của cái hào này, có thể chấp nhận thử thách, liều mạng nhảy qua.

Có điều cái giá phải trả sẽ rất lớn, ai mà dám tin tưởng chứ.

Tần Nhất Hằng cúi người sờ xem mặt đất bên mép hào, "Rất rắn chắc, có muốn thử dùng dây thừng không?"

Được. Tôi qua trước. Vạn Cẩm Vinh lùi về sau hai bước, chạy lấy đà, ném ba lô của mình sang.

"Các anh tránh ra một chút." Vạn Cẩm Vinh ra hiệu cho bọn tôi tránh sang bên, lại lui vài bước, tăng tốc độ rồi cứ vậy nhảy luôn!

Một loạt động tác của hắn cực kỳ ăn khớp, khi đáp xuống cũng vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt. Thân thủ quả nhiên ghê gớm.

Vạn Cẩm Vinh lấy dây leo núi trong ba lô ra, cố định vào một thân cây cách đó không xa, rồi lại ném dây thừng sang bên này. Các anh nhanh lên chút.

Xem thường ai vậy? Bạch Khai "xì" một tiếng khinh miệt, không thèm nhặt dây thừng mà bắt chước tư thế của Vạn Cẩm Vinh để nhảy qua. Tư thế đáp xuống mặc dù hơi xấu nhưng cũng không gặp nguy hiểm gì.

Hiện tại, bên đây vực cũng chỉ còn mình tôi với Tần Nhất Hằng.

Bảo nhảy thì tôi thật sự không có tự tin. Chỉ có thể ngoan ngoãn nhặt dây thừng lên, cũng buộc vào một thân cây như bên kia, treo ba lô vào đẩy sang trước. Sau đó tôi đứng đơ ra hồi lâu, không biết phải dùng tư thế nào mới đúng.

Lần này đi mặc dù Vạn Cẩm Vinh chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng dù sao cũng không ngờ sẽ gặp cục diện này. Dây thừng chỉ dùng để phòng hờ, không có nguyên bộ dây đeo an toàn. Tôi cứ cảm thấy nếu chỉ dựa vào lực tay mà bò trên dây còn không an toàn bằng nhảy đại.

Tần Nhất Hằng thấy tôi do dự, đến bên cạnh trấn an tôi, Giang Thước, anh yên tâm. Tôi ở bên đây canh chừng, khoảng cách ngắn như vậy, nếu anh lỡ rơi xuống, giữa tôi và Bạch Khai chắc chắn có một người có thể giữ được anh.

Tôi biết hắn chỉ an ủi vậy thôi, nhưng cũng vững tâm hơn chút. Nghĩ kỹ thì dường như chỉ có tư thế treo ngược là chắc ăn nhất thôi. Nhưng tôi chỉ thường thấy người ta làm thế trên phim chứ chưa thử bao giờ.

Tôi vừa bám vào sợi dây nó liền đung đưa liên hồi, làm tôi thấy chân mình nhũn ra. Cố gắng móc chân vào dây, lại mượn sức Tần Nhất Hằng, tôi mới đu được đến giữa hào. Lúc này, những lo âu trước đó đều đã chuyển thành sợ hãi. Cũng may mặt tôi hướng lên trên, không trông thấy vực thẳm bên dưới.

Nhưng không biết có phải sức tôi quá kém hay không, tôi cố gắng thật lâu nhưng người không nhích được chút nào. Mồ hôi lạnh trên trán tôi rịn ra từng giọt. Tôi biết càng trì hoãn lâu càng dễ gặp chuyện. Nhưng tôi càng sốt ruột, cơ thể càng không nghe sai sử. Mà không biết có phải do sợ hay không mà tôi đột nhiên nghĩ ra một chuyện, cái hào sâu này lẽ nào chính là đích đến của mồi người? Mẹ ơi mồi người muốn lấp đầy cái hào này sao?

Chết tiệt, vậy nếu tôi mà rơi xuống thì sẽ trở thành một trong số chúng ư?

Đờ ra một lúc như thế, sức tay tôi đã muốn cạn kiệt. Cơ thể bắt đầu chùng xuống. Đến khi sắp tuột tay tới nơi, tôi hô to, đờ mờ không phải các cậu đã nói sẽ giữ được tôi sao!

Bạch Khai đột nhiên lao tới, chụp lấy tay áo tôi. Trong nháy mắt tôi đã kịp phản ứng lại, theo bản năng mà mượn sức y, vội vàng bò về phía trước. Cuối cùng cũng qua được bên kia hào.

Tôi nằm xụi lơ trên đất hồi lâu, trong lòng thầm nhủ may mà cái hào này cũng hẹp, nó mà rộng hơn chút thì đừng nói là Bạch Khai, ngay cả Bạch Long Mã cũng không cứu được tôi.

Aizz, mẹ kiếp, Tiểu Khuyết anh béo lên đấy hả? Toà vây thành khốn kiếp này rốt cuộc chất chứa bí mật kinh thiên động địa gì chứ? Nếu chỉ để đề phòng mồi người thì cần gì đào hào sâu thế này? Ê Vạn lão Kitty, anh có biết không vậy?

Lời Bạch Khai nói giúp tôi nhận ra, đúng vậy. Đây là một công trình phòng hộ. Trông rất giống dùng để ngăn cản mồi người.

Nhưng nói thẳng ra thì mồi người chỉ là người tàn phế thôi, không có khả năng uy hiếp gì mấy. Cần dùng đến công trình lớn vậy sao? Tạm thời bọn tôi cũng không rõ hào sâu bao nhiêu, cho dù chỉ sâu mười mấy mét và có đủ máy móc hạng nặng để dùng thì đây vẫn là công trình lớn. Huống gì ở nơi như thế này hẳn là chỉ có thể dùng mỗi sức người thôi. Mẹ kiếp ngang ngửa Trường Thành rồi còn gì!

Tôi ngẩng nhìn Tần Nhất Hằng, muốn biết hắn sẽ qua hào như thế nào, thì thấy hắn đứng bên bờ hào nhìn tôi chằm chằm, thật lâu vẫn không hề động đậy.

Bạch Khai giục hắn, Tần Nhất Hằng mới lên tiếng, các anh thử nghĩ một chút, những chuyện này có phải rất mâu thuẫn hay không? Chúng ta không thể tùy tiện đi vào được.

Vì cách nhau một con hào, nói chuyện rất bất tiện, Tần Nhất Hằng suy nghĩ một lát rồi cũng chạy lấy đà nhảy qua. Hắn phủi cát bụi trên người, cầm một nhánh cây vẽ lên đất, nói, "Mọi người nhìn đi, mồi người muốn vào trong. Mà người trong thành thì không muốn cho chúng vào. Việc này chỉ nhìn bên ngoài thì không thấy vấn đề gì, nhưng các anh hãy ngẫm lại. Mồi người chỉ là một loại công cụ mà thôi, trước đây làm cục này phải dùng ngựa mà kéo, hiện tại dù không cần ngựa nữa thì phía sau hẳn cũng phải có người trong nghề sai khiến, nếu không thì mồi người không thể đều tiến về cùng một hướng, càng không thể vô duyên vô cớ lại cố chạy vào trong thành. Người trong thành nếu như muốn ngăn chặn mồi người, sao không tìm diệt kẻ đang sai khiến chúng? Cần gì phải vẽ thêm chuyện, đào cái hào sâu thế này."

Hả? Bạch Khai khó hiểu hỏi, nếu nói vậy thì không lẽ người trong thành không tìm được tên đầu sỏ điều khiển mồi người? Có cục phong thủy nào nhất định phải dùng mồi người mới phá giải được à?

Bạch Khai thấy Tần Nhất Hằng không đáp, liền phải nhìn về phía Vạn Cẩm Vinh.

Nãy giờ Vạn Cẩm Vinh không hề lên tiếng, chỉ ngồi xổm trên đất, im lặng nhìn bọn tôi. "Anh Tần cũng có chút bản lĩnh đấy. Ban đầu tôi không muốn để lộ đáp án nhanh vậy đâu. Nhưng giờ tôi không muốn lãng phí thời gian với các anh nữa. Cái hào này vốn không phải để cản mồi người, mà là ngăn thứ trong thành thoát ra. Tòa thành này là một ngục giam! Trong hào này có vô số ma quỷ mà các anh không nhìn thấy đấy! Nếu không nhờ có chiếc chìa khóa này, không ai trong số chúng ta có thể qua được! Dù là anh thì cũng vậy thôi!" Vạn Cẩm Vinh chỉ mặt Tần Nhất Hằng nói, mồi người chẳng qua chỉ là để tăng thêm những thứ dơ bẩn trong hào.

- ---------------

(*) Góc minh họa của editor Thái Ngân: Cái hào rộng tầm 3-4m sẽ trông như thế này so với người trưởng thành:




(*): Góc giới thiệu: Bạch Long Mã đẹp zai như này mà cứu không được luôn á.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.