Tôi nhìn chằm chằm vào trong quan tài, trong đó tối đen như mực. Đến khi kẽ hở đủ lớn để thò cả cánh tay vào, Tần Nhất Hằng mới lấy điện thoại ra soi.
Tôi bất giác nín thở, thật ra trong lòng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, cho dù gặp phải một xác ướp cổ ngàn năm ngồi bật dậy say hello với mình thì cũng không quá bất ngờ. Tuy nhiên khi nhìn theo ánh sáng, ba chúng tôi chợt sững người lại.
Không ngờ bên trong quan tài là một chiếc quan tài khác nhỏ hơn. Màu sắc và chất liệu tương tự cái bên ngoài, giống như cùng một bộ.
Tôi nói, hóa ra bên ngoài là quan quách à? Cũng kiểu cách phết!
Tần Nhất Hằng trả lời, không phải, đây đều là quan tài. Bạch Khai, anh soi giúp tôi một chút.
Nói rồi Tần Nhất Hằng đưa điện thoại cho Bạch Khai, sau đó hắn vươn tay định mở nắp quan tài nhỏ ở trong ra. Sức lực của hắn mạnh hơn tôi nhiều, nhưng thử vài lần mà vẫn không được.
Bên trong cũng bị đóng đinh, khai quan thôi. Tần Nhất Hằng vừa ra lệnh, tôi và Bạch Khai cùng hợp lực nhấc nắp quan tài lên. Lần này chúng tôi lại thấy một chiếc quan tài khác, màu sắc đậm hơn bên ngoài, có lẽ tất cả đều dùng chung một loại sơn, chẳng qua chiếc quan tài ở ngoài tiếp xúc với không khí thời gian dài nên mới bị phai màu. Bạch Khai thử gõ vài cái, nó vẫn vang lên những âm thanh trầm đục như cũ.
Tôi đưa cho mỗi người một điếu thuốc, ba chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557358/quyen-4-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.