Ba chùm sáng điện thoại lập tức soi qua bên đó, trái tim tôi nhảy vọt lên tận cổ họng.
Chiếc quan tài vốn đang nằm im bên ngoài bỗng dưng rung lên bần bật, di chuyển được một quãng trên sàn nhà. Tôi nhủ thầm, mẹ kiếp, lẽ nào cái quan tài này không phải bị người ta khiêng ra đây mà nó vốn đặt ở phòng trong, sau đó tự nó dịch chuyển ra ngoài?
Cũng giống như máy giặt không được đặt cố định, khi hoạt động rung mạnh quá nên nhích tới nhích lui.
Tiểu Khuyết, anh đi xem xét đi. Bạch Khai khẽ đẩy tôi, tôi chưa kịp quay đầu lại, Tần Nhất Hằng đã nói chêm vào, Giang Thước, đừng sợ, có chúng tôi đây rồi!
Tôi không có cơ hội lên tiếng, tức khắc bị hai người họ đẩy ra ngoài, ngay sau đó Bạch Khai liền đóng sập cửa lại.
Tiểu Khuyết! Cố lên! Chúng tôi sẽ bảo vệ anh! Giọng Bạch Khai vọng ra từ bên trong.
Tôi đập cửa nhưng không hề hấn gì, vội nói, tiên sư bố nó, hai người có ý gì? Muốn ông đây đâm đầu vào chỗ chết à!?
Bạch Khai trả lời, yên tâm đi! Nếu bắt anh đi chết thật thì tôi đã lập di chúc cho anh trước rồi!
Cánh cửa vừa đóng lại, tiếng quan tài rung lắc liền trở nên to hơn. Tôi cách nó hai bước xa cẩn thận quan sát, ngoại trừ việc phát ra tiếng động kỳ quái thì cũng không xuất hiện thứ gì quá ghê gớm. Tôi nghĩ chắc hai người họ sẽ không vô cớ muốn hại chết tôi, chưa biết chừng cái quan tài này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557357/quyen-4-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.