Tần Nhất Hằng chưa dứt lời, chúng tôi đã buột miệng kêu lên.
Chất lỏng sền sệt và sặc mùi tanh tưởi trên sàn nhà bỗng nhiên chảy về phía tôi. Tần Nhất Hằng đẩy tôi ra, tôi không kịp chuẩn bị nên ngã ngồi xuống đất. Chất lỏng ấy đang hướng đến đũng quần tôi! Trông vừa nhão vừa dính, thế mà chảy còn nhanh hơn cả nước!
Mẹ kiếp! Cái thứ biến thái này!
Tôi nghe Bạch Khai hét to một tiếng, sau đó âm thanh ầm ầm vang lên. Tôi luống cuống đứng dậy, thấy Bạch Khai ném về phía tôi cái quan tài nhỏ nhất. Tôi theo bản năng giơ tay lên đỡ, lập tức cảm giác một nửa cơ thể tê rần.
Tuy quan tài không lớn nhưng dù gì nó cũng là hàng thật giá thật, nhẹ nhất cũng phải mười ký, ai mà chịu nổi chứ!
Giang Thước! Dùng quan tài bắt nó lại! Anh làm đi! Tần Nhất Hằng ở bên cạnh đang nắm chặt lấy sợi chỉ đỏ, bấy giờ sợi chỉ đã bị căng ra, cái tẩu quan nằm trên mặt đất đang rung lên bần bật, hệt như một con chó định nhảy bổ qua bên này. Chất lỏng sền sệt ứa ra ngày càng nhiều.
Tôi than thầm, mẹ nó, đang diễn tuồng nào vậy trời?
Tôi vội vàng nhấc cái quan tài lên định ụp xuống chỗ chất lỏng, song giơ tay lên mới biết hình như ban nãy tôi đã bị thương ở đâu đó trong lúc đỡ quan tài. Bây giờ cả cánh tay đau đớn như bị giật điện, chẳng còn chút sức lực nào. Tôi đành nghiêng người, mượn lực một tay, nhắm chuẩn hướng chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557359/quyen-4-chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.