Tôi lập tức hiểu ngay, nhưng không ngờ mọi chuyện lại là như vậy.
Chúng tôi chạy khắp nơi để tìm Âm Hà, rốt cuộc Âm Hà không hề tồn tại trên thế giới này sao? Mẹ nó, tôi đúng là nhà triết học mà!
Vậy thì trước đó Vạn Cẩm Vinh đã khiến hồn phách tôi thoát ra ngoài nên mới thấy được Âm Hà ư? Bây giờ nhớ lại vẫn rùng cả mình, dường như cảm giác áp bức và uy nghiêm do con sông kia đem đến vẫn còn hiển hiện rõ ràng.
Tôi kéo sợi dây đỏ trên thắt lưng, hỏi, vậy cái thắt lưng này nghĩa là sao? Đây là dây an toàn để trở về dương gian hả?
Tần Nhất Hằng xòe bàn tay ra, dây tơ hồng cuộn thành một cục trong tay hắn. Nói như anh cũng đúng, không thì tôi cũng chẳng có cách nào để kéo anh về cả. Vạn Cẩm Vinh vẫn không định làm đến cùng. Giang Thước, ở trong đó anh đã nhìn thấy những gì?
Tôi vội vã kể tất tần tật đầu đuôi mọi chuyện cho hắn nghe, Tần Nhất Hằng chỉ cau mày không nói gì.
Bạch Khai ngồi bên cạnh uống rượu trắng, lúc này mới xen vào, Tiểu Khuyết, hôm nay mạng cháu lớn lắm đấy. Chú và mọi người lo cho cháu chết đi được, tối nay cháu cũng nên làm gì đó để đền đáp chứ nhỉ?
Tôi gãi đầu, không có tâm trạng nào đùa với Bạch Khai. Tôi chợt nhớ trước kia Bạch Khai từng dẫn tôi đến gặp Tiền chưởng quỹ, chính miệng ông ta đã nói từng đến bên bờ Âm Hà với cha mình rồi. Lẽ nào ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557354/quyen-4-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.