Tôi ngả người xuống giường nằm, sự mệt mỏi tích tụ suốt hai ngày nay bất chợt kéo đến, đôi mắt đã muốn díu lại.
Xe lửa chưa chạy, qua cửa sổ, tôi thấy Bạch Khai đứng hút thuốc trên sân ga, nhân viên phục vụ bên cạnh đang giục y lên xe. Bạch Khai khua tay múa chân loạn xạ, hình như đang giả làm người câm. Đến khi hút xong điếu thuốc, y mới chậm chạp bước lên xe.
Tôi cảm thấy hơi buồn cười, định nhắm mắt lại đánh một giấc. Bỗng nhiên tôi giật mình bởi vừa liếc thấy một bóng người quen thuộc trên sân ga.
Người kia quay ngang về phía tôi nên không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt, nhưng tôi vẫn có thể khẳng định rằng đó chính là Vạn Cẩm Vinh!
Vạn Cẩm Vinh đang đi theo chúng tôi! Tôi liền quay đầu tìm kiếm Tần Nhất Hằng, sau đó phát hiện chỗ ngồi của hắn trống không.
Xe lửa dần lăn bánh, tôi chỉ muốn dán mặt vào cửa kính để nhìn cho rõ. Vạn Cẩm Vinh vẫn đờ đẫn đứng trên sân ga, thậm chí hắn còn chẳng buồn liếc mắt, không rõ đang nhìn cái gì mà chăm chú như vậy.
Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, không phải vì sợ hãi, mà vì tôi đã thấy Vạn Cẩm Vinh đang ôm thứ gì đó trong tay. Nó đen như mực, nếu không phải tôi đã từng thấy nó thì chắc hẳn cũng sẽ không nhận ra được đó là gì.
Thứ mà Vạn Cẩm Vinh đang ôm trong tay chính là ngọn đèn dầu trong dãy hành lang quỷ quái trên tòa kiến trúc bên bờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557355/quyen-4-chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.