Trong bóng tối vô tận khó mà nhận biết được khung cảnh xung quanh như thế nào, cho đến khi Vạn Cẩm Vinh khẽ đẩy cánh cửa đó ra. Ánh sáng yếu ớt len qua kẽ hở, tôi mới phát hiện phần đỉnh của tòa nhà này còn có không gian khác.
Cánh cửa vô cùng cũ nát, mỗi góc cạnh đều lộ ra vết tích đã từng được sửa chữa. Hơn nữa, hẳn là nó bị tu sửa quá nhiều lần nên xen lẫn đủ loại vật liệu, bao gồm gỗ, ván tre, thậm chí là cả vải bố. Tuy nhiên sửa chữa cũng khá ổn, ít nhất khi đóng cửa lại, tôi không thể thấy được ánh sáng phía sau nó.
Tôi và Vạn Cẩm Vinh cùng đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Lúc này tôi đã không cách nào chú ý đến cánh cửa được nữa, bởi vì trước mắt tôi xuất hiện một hành lang nhỏ hẹp không thấy điểm cuối, chẳng biết dài bao nhiêu. Hai bên hành lang là những ánh sáng lấp lánh chập chờn lay động, mơ hồ, không quá chói mắt.
Nhìn sơ qua không rõ có bao nhiêu đốm sáng như vậy, chỉ biết ánh sáng và hành lang này cùng kéo dài ra xa tít tắp.
Tôi cẩn thận quan sát kỹ hơn, luồng sáng mờ nhạt phát ra từ những chiếc đèn dầu nhỏ.
Những chiếc đèn này cùng loại với Trường Minh Đăng mà chúng ta thường thấy, chẳng qua nó nhỏ hơn một chút, kiểu dáng không có gì đặc biệt, chỉ có hình tròn hoặc hình vuông đơn giản, thậm chí còn chẳng có cả hoa văn hay chạm khắc. Tôi không dám tiến lên nhìn nên chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557353/quyen-4-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.