Tôi phóng mắt dõi ra xa, tầm nhìn bị che khuất bởi bạt ngàn thân cây, không thấy được gì cả. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi e sợ, Âm Hà là thứ chỉ có trong truyền thuyết, nào ngờ bây giờ chúng tôi lại tìm thấy nó rồi. Chẳng biết nếu sau này tôi kể cho người khác nghe, liệu có ai sẽ tin lời tôi nói hay không?
Đi theo tôi. Vạn Cẩm Vinh không quay đầu lại mà tiến về phía trước.
Đi thêm khoảng năm mươi mấy mét nữa, cuối cùng chúng tôi cũng ra khỏi rừng cây, khung cảnh trước mặt liền trở nên thoáng đãng hơn. Chúng tôi đang đứng trên một bờ kè cao chừng hai mét, phía trước là vùng nước mênh mông vô bờ, mặt nước tĩnh lặng như gương, không gợn chút sóng, thậm chí còn chẳng thể biết được nó có đang trôi hay không.
Trái tim tôi vọt lên tận cuống họng, cảm xúc chấn động này không liên quan tới Âm Hà.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một vùng nước nào rộng lớn đến thế, nói ra hơi mất mặt, nhưng tôi thậm chí còn xúc động muốn quỳ xuống nữa.
Dòng nước toát ra một vẻ uy nghiêm và áp bức, khác hoàn toàn với biển cả.
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời phía trên không một gợn mây, cũng mênh mông vời vợi như thế.
Tôi không cách nào xác định được con sông này dài rộng ra sao, suy nghĩ duy nhất sót lại trong đầu là e rằng cả đời tôi không bao giờ muốn nhìn thấy con sông này nữa.
Một lúc lâu sau tôi mới hỏi được một câu, đây là Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557352/quyen-4-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.