Bám sát tôi, tôi biết họ đi đâu. Vạn Cẩm Vinh kéo lại cổ áo, khẽ nói, đáng lẽ anh không nên đi theo.
Tôi theo sau Vạn Cẩm Vinh, hắn ngụy trang giỏi hơn tôi nhiều, không chỉ đội mũ mà còn mang một chiếc khăn quàng cổ che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Tôi âm thầm chú ý hướng đi của Bạch Khai và Tần Nhất Hằng, hai người đi rất nhanh, vừa quẹo một cái đã mất tăm.
Vạn Cẩm Vinh không vội đuổi theo, tôi thấy thế cũng không sốt ruột làm gì. Bất luận mục đích của Vạn Cẩm Vinh thế nào, trông hắn tự tin như vậy, chắc hẳn đã biết được phương hướng của Tần Nhất Hằng và Bạch Khai rồi.
Rời khỏi sân bay, một chiếc xe đã chờ sẵn bên đường. Tôi từng ngồi xe Vạn Cẩm Vinh vài lần, mỗi lần lại là một tài xế khác nhau, khiến tôi càng cảm thấy người này quả là thần thông quảng đại.
Ban đầu chúng tôi đuổi theo chiếc taxi chở Tần Nhất Hằng và Bạch Khai, đi được khoảng 10km thì chúng tôi bắt đầu đổi hướng. Làm vậy cũng vì chúng tôi sợ bị bọn họ nghi ngờ.
Tôi muốn bắt chuyện với Vạn Cẩm Vinh, nghĩ mãi cuối cùng vẫn không lên tiếng. Hiện tại tôi thật sự không có tâm trạng nói chuyện, bèn ngẩng nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa xe.
Tốc độ xe luôn ổn định, khi hoàng hôn buông xuống, chiếc xe dừng lại trước một khu chung cư cũ.
Vạn Cẩm Vinh búng tay một cái, ý bảo tôi đi theo. Lúc lên cầu thang tôi không ngừng suy nghĩ, lẽ ra người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557351/quyen-4-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.