Xem mãi cũng khiến tôi hoa mắt chóng mặt, không còn khả năng phân tích nữa, vì thế tôi đành từ bỏ.
Tối đến, Mã Thiện Sơ miễn cưỡng đút đồ ăn cho Tần Nhất Hằng và Bạch Khai, đương nhiên ăn vào thì ít mà vãi ra thì nhiều.
Tôi nhìn hai người vốn dĩ đang bừng bừng sức sống bỗng nhiên biến thành người thực vật, trong lòng càng thêm lo lắng. Nếu tình hình vẫn không có biến chuyển, chúng tôi chỉ có thể để họ nhập viện truyền dịch nhằm kéo dài sự sống.
Mặc dù chúng tôi đang ở khách sạn nhưng cứ có cảm giác bồn chồn thấp thỏm, bèn đi đi lại lại quanh phòng.
Gần về khuya, Mã Thiện Sơ đột nhiên thông báo cho tôi hình như Tần Nhất Hằng sắp tỉnh lại. Tôi vội vàng chạy tới trước giường, thấy hắn cau mày như đang gặp ác mộng, thi thoảng cả người hắn còn khẽ run rẩy. Tôi sờ lên trán hắn, không nóng.
Sắc mặt Tần Nhất Hằng thay đổi xoành xoạch, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chịu mở mắt. Tôi hỏi Mã Thiện Sơ, bây giờ có thể đánh thức hắn được không?
Mã Thiện Sơ lắc đầu, sếp Giang à, với tình hình này thì phải chờ họ tự tỉnh dậy thôi, một khi chúng ta hành động thiếu suy nghĩ khiến hồn phách trở lại thân thể không đầy đủ thì mất nhiều hơn được.
Tôi nghe vậy bèn không dám làm bừa nữa, chỉ khẽ khàng nhẩm tên Tần Nhất Hằng.
Ngược lại, bên phía Bạch Khai lại không hề có phản ứng gì. Đôi khi tôi phải đi kiểm tra hô hấp của Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557350/quyen-4-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.