Tôi rất muốn bày ra cảm xúc gì đó, nhưng dường như đầu óc đã đông đặc lại.
Tiểu Khuyết, tôi biết chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng mình sống trên đời làm sao tránh được việc bị hãm hại lừa gạt? Bạch Khai chỉ vào thanh niên mặc áo gió, anh nhìn cậu Mã rồi lại nhìn tôi này, chúng tôi cũng vậy thôi. Vui vẻ chỉ là nhất thời, khó khăn mới là chuyện cả đời. Thôi thì anh cố gắng bình tĩnh lại một chút, chúng tôi sẽ chờ anh.
Bạch Khai quay người đi, vẫy tay gọi thanh niên áo gió theo, chừa cho tôi không gian riêng tư.
Hiện tại tôi đã không thể suy nghĩ được gì nữa.
Tôi nhìn xuống bản thân mình, trong lòng dâng lên sự thảng thốt, hóa ra cơ thể này của tôi được chuẩn bị cho người khác ư?
Vậy tại sao không sớm để tôi có một kết cục thoải mái.
Tôi vô cùng thèm thuốc lá nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống. Bỗng nhớ đến thời mới vào nghề, tôi đã hút không biết bao nhiêu điếu. Khi ấy tôi chỉ đơn thuần nghĩ tới siêu xe, rượu vang và gái đẹp, ai ngờ được sau này tôi có mọi thứ trong tay, nhưng thật chẳng sung sướng như tôi tưởng.
Tôi nhớ lại lần đầu gặp mặt Tần Nhất Hằng, thú thật cũng vô cùng trùng hợp, chẳng qua bây giờ tôi không rõ đó có thật sự là trùng hợp hay không.
Lúc mới tốt nghiệp đại học, tôi vẫn chưa tìm được công việc hài lòng, bèn chạy xe dù kiếm sống. Ban ngày việc quản lý khá nghiêm ngặt, tôi chỉ đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557339/quyen-4-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.