Đúng lúc ấy, tôi cảm giác như hô hấp của mình bỗng ngừng lại, từng cơn tê rần chạy dọc theo sống lưng lên tận đỉnh đầu. Tôi muốn cúi người xuống hòng trốn tránh, nhưng lại chẳng thể nào khống chế được cơ thể của mình nữa, chỉ đành ngơ ngác nhìn thẳng vào người kia. Ánh mắt ấy dường như sắp giết chết tôi.
Trước giờ tôi chưa từng thấy ánh mắt như vậy, hoặc có lẽ tôi đã thấy rồi. Nhưng ít nhất là chưa bao giờ thấy ở người đó.
Người đó là Tần Nhất Hằng!!!
Đôi tay tôi bấu chặt lấy khung cửa sổ, vậy mới miễn cưỡng chống đỡ để mình không khuỵu xuống. Tôi muốn gọi Bạch Khai giúp đỡ, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể thốt nên lời.
Không biết qua bao lâu, đám đông bỗng nhiên tản ra một chút. Bấy giờ tôi mới cảm nhận được Bạch Khai đang cố sức tóm lấy khuỷu tay mình, còn thân thể tôi đã xụi lơ rồi.
Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ, Bạch Khai... cứu hắn... hắn...
Suỵt! Bạch Khai che miệng tôi, đừng lên tiếng, lần này có lẽ chúng ta sẽ biết được chân tướng.
Tôi gật đầu, cảm giác nước mắt nóng hổi đã chảy xuống, không rõ tại sao.
Lần nữa ngẩng đầu lên, đám người bên ngoài đã vây quanh Tần Nhất Hằng. Xuyên qua những kẽ hở có thể thấy được trong sân đào một cái hố rất to, có lẽ vừa đào xong không lâu.
Tần Nhất Hằng không quay đầu lại, tựa như đang quan sát cái hố kia.
Lúc này tôi mới để ý người hắn treo rất nhiều xích sắt to bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557338/quyen-4-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.