Bầu không khí trong bóng tối như đông đặc lại. Tôi cố gắng duy trì hô hấp đều đặn, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà thở hổn hển.
Bạch Khai khẽ khàng nói, đừng ngây ra đó nữa, quay lại đi, chúng ta đi lên xem thử. Dứt lời, y liền lên trước.
Thanh niên mặc áo gió không có phản ứng, Bạch Khai cố bước mấy lần vẫn không cử động được. Y bèn hất đầu đụng vào cậu ta, hỏi, nghĩ gì vậy? Đi thôi!
Bỗng thanh niên áo gió trầm ngâm nói, không đúng, anh nhớ lại xem, tiếng động vừa rồi phát ra từ đâu?
Tôi nghe vậy chợt bừng tỉnh, âm thanh ban nãy quá rõ ràng, nếu thật sự nó phát ra từ tủ quần áo trên tầng thì mặc dù tòa nhà này có trống trải và vắng lặng đến đâu cũng không thể nào rõ mồn một như thế được! Tôi cẩn thận nhớ lại, dường như nó thấp thoáng ở ngay bên tai, chẳng lẽ chúng tôi không chỉ bị che mắt mà còn bị che tai nữa?
Bạch Khai nghĩ ngợi rồi đáp, tuy hơi khó tin nhưng ý cậu là...
Thanh niên áo gió lập tức gật đầu, đúng thế, anh Bạch. Từ tầng bốn đi xuống, dọc đường mọi thứ đã bị thay đổi, nhưng anh có nhận ra không, mọi biến hóa đều theo hướng giảm chứ không tăng, những đồ đạc mà chúng ta thấy trước đó đã biến mất, tuy nhiên lại chẳng hề có thêm đồ vật mới nào. Anh thấy kỳ quặc không?
Bạch Khai ừ một tiếng, nếu đúng như cậu nói, boss đứng sau tòa nhà này hẳn phải rất lợi hại?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557337/quyen-4-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.