Lúc nói đến đây trông lão Phùng rất kích động, cả khuôn mặt trở nên tái nhợt. Ngồi xổm nãy giờ cũng mỏi chân, ông ta bèn ngồi hẳn xuống đất, kể tiếp, gì chứ thôn chúng tôi có khá nhiều thợ săn cừ khôi, khi đó đã chọn ra một người chân tay nhanh nhẹn, quen thuộc từng ngóc ngách trong rừng để theo dõi. Giống như các cậu đã thấy đấy, tất cả chúng tôi đều trông chừng bên ngoài cánh rừng, nhưng ngày hôm ấy lại không nhìn thấy người được cử đi theo dõi quay về. Chúng tôi không dám phái người khác đi tìm, không ai biết bọn họ đã đi bao xa, lỡ như tìm không thấy lại thêm người mất tích nữa thì sao! Vả lại, có thể quãng đường của họ rất xa, trong vòng một ngày chưa thể tới nơi được. Đến tối, trưởng thôn bèn sai người thay phiên nhau canh chừng, song cả đêm cũng chẳng có ai quay về. Mãi đến ngày hôm sau, mặt trời sắp ngả về tây mới thấy người theo dõi quay trở lại.
Quần áo trên người gã rách bươm, khắp cơ thể rặt những vết thương toác ra to như bàn tay. Gã bị rét cóng đến mức đờ đẫn, không còn nhận ra ai cả. Chúng tôi cho gã uống thuốc và húp canh nóng, trong thôn không có bác sĩ, chỉ đành dùng mấy phương thuốc dân gian để chữa trị. Cuối cùng không rõ có trị được bệnh hay không, nhưng gã ngủ một giấc dậy thì dần tỉnh táo lại. Mọi người liền vây quanh gã, hỏi xem đã thấy gì. Vừa nghe vậy, gã lập tức nước mắt lưng tròng, suýt nữa khóc lụt cả giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557325/quyen-4-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.