Các cậu cứ cười nhạo đi, thời đó ở địa phương lạc hậu này làm gì được mấy ai có văn hóa? Khi ấy thanh niên chúng tôi đều cho rằng đây là công nghệ cao mà các nghiên cứu viên dùng để khảo sát mỏ dầu. Chẳng ai nghi ngờ cả. Nghiên cứu viên kia chỉ ở lại thôn một thời gian ngắn rồi mặt hầm hầm quay trở về. Trông anh ta có vẻ đang kìm nén tức giận, ngoại trừ trưởng thôn can đảm nịnh nọt vài câu thì không ai dám hó hé gì hết.
Bây giờ nhớ lại mới thấy hối hận xanh ruột, nếu anh ta không bỏ đi, có lẽ nơi này còn cứu vãn được.
Từ sau khi nghiên cứu viên nọ rời đi, trong thôn bắt đầu xảy ra chuyện xui rủi. Đầu tiên là bà vợ nhà họ Vương bị khó sinh, cả mẹ lẫn con đều không giữ được. Mọi người nhanh chóng lái máy kéo chở bà bầu lên trấn trên, ai ngờ đi được nửa đường đã qua đời. Khi đó không như bây giờ, nhà nào nhà nấy nghèo mạt rệp, chết vài người cũng chẳng phải chuyện lạ, người trong thôn bèn cùng nhau làm tang sự. Trời lạnh, chỉ cần nhổ một bãi nước bọt cũng bị đóng băng, khỏi cần lo thi thể bị thối rữa nên việc chôn cất không cần vội vàng. Tập tục nơi này phải để thi thể trong ba ngày. Lão Vương vốn nghèo khó, vợ vừa chết, trong nhà chỉ có hai đứa con trai nhỏ. Việc canh giữ thi thể phải nhờ thôn dân giúp đỡ.
Hai ngày đầu canh giữ bên cạnh thi thể vẫn suôn sẻ, nhưng đến đêm thứ ba,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557324/quyen-4-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.