Đặng Lam Trà xin nghỉ ở công ty. Công ty làm lâu như vậy đến lúc rời đi chỉ có một mình sếp Oanh ra tiễn. Bọn họ đều sợ dính líu đến một người như cô. Đặng Lam Trà không buồn, trước khi đi cô ôm sếp Oanh một cái.
“Em định đến thành phố S sinh sống sao?”
Đặng Lam Trà gật đầu: “Mọi việc đã sắp xếp hết rồi!”
Sếp Oanh lấy trong túi ra một phong thư đưa cho Lam Trà: “Trà, chị biết là gia đình em đang gặp khó khăn. Cái này là thành ý của chị!”
“Chị em không thể nhận!”
“Không phải tiền đâu. Chị đã liên hệ với công ty thiết kế nhỏ ở thành phố S. Nếu em không chê đến đó có thể làm!”
Đặng Lam Trà nhận lấy cô cảm thấy rồi ôm lấy chị Oanh: “Chị em cảm ơn chị!” sau đó rời đi. Nhìn lấy bóng lưng gầy của Đặng Lam Trà, Kiều Oanh khẽ lắc đầu: “Có lẽ sau này con đường mà em đi khó khăn hơn nhiều!”
Đặng Lam Trà cùng bà Lam ra sân bay. Bà Lam bây giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăng. Miệng của bà còn méo, tay chân còn run liên tục không cử động được. Đặng Lam Trà từ nhỏ đã sống ở đây. Bây giờ nói đi liền đi, hành trình phía trước có khó khăn đến đâu cũng được. Cô sẽ bắt đầu lại từ đầu.
“Tạm biệt!”
…
Chẳng mấy chốc hoa nở xuân về.
Đặng Lam Trà gập máy tính của mình lại ra về. Hôm nay hoàn thành bản vẽ sớm hơn dự kiến, Đặng Lam Trà có thể ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388369/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.