Sáng hôm sau là cuối tuần, Đặng Lam Trà theo thường lệ sẽ đến viện dưỡng lão gặp mẹ. Đặng Lam Trà chuẩn bị xong vừa bước ra cổng thì có chiếc xe máy đậu sẵn.
Cô mở cửa thì từ trong bụi cây có người nhảy ra: “Hù. Chờ cậu làm tớ đói meo!”
Lam Trà có hơi giật mình xém chút vấp ngã, vừa hay đúng lúc Thanh Nhân vươn tay ra đỡ cô.
“Cậu sao lại ở đây? Vào sáng sớm?”
Thanh Nhân lại cười gãi đầu: “Tiện đường hôm nay nghỉ. Tôi muốn kinh doanh thêm!”
“Kinh doanh?”
“Là kinh doanh xe ôm. Khách hàng đầu tiên và duy nhất chính là cậu. Hôm nay, cậu muốn đi đâu tôi chở đi cho!”
Đặng Lam Trà cười nhếch mép một cái rồi quay sang đóng cổng rào: “Tiền tôi không có. Cậu kinh doanh thất bại rồi. Tạm biệt!”
Lam Trà nói xoay lại tính đi bộ ra đón xe buýt bị Thanh Nhân ngăn lại:
“Ấy. Hôm nay không kinh doanh nữa. Làm từ thiện! Cậu đi đâu tôi chở?”
Đặng Lam Trà thở ra: “Tôi đi xe buýt được rồi không cần phiền cậu. Cậu về đi cảm ơn!”
Hàng xóm bên cạnh lại ló đầu ra hỏi thăm: “Mới sáng hai đứa cãi nhau ầm ỉ cái gì vậy?”
Thanh Nhân chắp tay lên xoa vài cái: “Xin lỗi dì. Hôm nay con đến đón bạn ấy đi làm từ thiện. Chúng con đi ngay.”
Chưa kịp phản ứng thì Lam Trà đã được đội mũ bảo hiểm, kéo lên xe máy.
“Này. Cậu muốn từ chối thì đợi ra đến đường lớn. Ở đây làm ồn phiền người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388370/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.