Dì Ba thu xếp đồ đạc của hai mẹ con Đặng Lam Trà xong, bà dìu bà Lam ra tận cửa. Chiếc xe của Đặng Lam Trà cũng bị Lam Thanh khóa lại. Bà Lam tức giận: “Cái này là bức người mà!”
Đặng Lam Thanh đi ra cửa. Bà Lam còn tưởng hắn đổi ý: “Lam Thanh con?”
Lam Thanh cười khẩy:
“Bà Lam. Tôi đã từng rất ngây thơ cho rằng bà sẽ thương yêu tôi giống như con ruột của bà. Nhưng không hề. Cho dù tôi có ngoan ngoãn như thế nào thì cách đối xử của bà vẫn khác mặc dù ngoài miệng luôn khen tôi, luôn nói đặt tôi lên trên hết. Người ta thường nói khác máu tanh lòng. Đúng quá mà!”
Đặng Lam Thanh lấy trong túi ra một xấp tiền mệnh giá lớn ném về phía hai người bọn họ kinh miệt nói:
“Nhà của cô tôi không lấy lại, còn chút tiền này xem như ân huệ cuối cùng. Những chuyện khác thì tôi không chắc có chừa đường sống cho các người hay không. Hừ. Tạm biệt!”
Bà Lam không muốn đi nhưng bị hai tên bảo vệ lôi kéo. Đặng Lam Trà giằng lại:
“Buông ra. Chúng tôi tự đi được!”
Đặng Lam Trà ngước nhìn ngôi nhà lần cuối, đã từng rất vui. Khi mọi chuyện tốt đẹp theo quy trình, cô lại muốn đi chệch quỹ đạo. Giờ thì muốn quay lại như trước kia, mãi mãi cũng không được.
Đặng Lam Trà kéo tay mẹ cô: “Mẹ!”
Bà Lam than trời: “Chúng ta bây giờ đi đâu? Nhà ngoại con từ mặt mẹ rồi. Đồ ngu ngốc ạ!”
Hai người kéo vali đi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388366/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.