Bà Lam vừa về đến nhà đã thấy Lam Thanh mặt mày biến sắc.
“Con đi đâu vậy?”
“Công ty có việc!”, Lam Thanh vội vã.
“Ba con cũng đến công ty. Có chuyện gì sao con?”
“Không sao mẹ!”, về rồi con nói sau.
…
Đặng Lam Thanh rất nhanh đã đến khách sạn. Vừa vào phòng đã thấy Đặng Vĩ nằm trần truồng. Hắn nhìn sang cô gái đang co người hoảng sợ. Hắn hỏi cô gái: “Đã ký chưa?”
Cô gái gật đầu: “Nhưng mà lúc đang làm ông ấy lại co giật. Cứu tôi!”
Đặng Lam Thanh ném quần áo của cô gái: “Mau thu dọn rồi biến ngay cho tôi. Chuyện này tôi sẽ xử lý!”
Sau đó Đặng Lam Thanh khẩy nhẹ tay, hai người đàn ông tiến vào kiểm tra hơi thở của Đặng Vĩ. Người đàn ông lắc đầu: “Chết rồi!”
Người còn lại rất nhanh đã đưa cô gái ra khỏi phòng.
Đặng Lam Thanh lấy từ trong túi áo một lọ thuốc và một tờ giấy viết tay đặt ở kệ đầu giường. Hắn đã đeo sẵn găng tay. Sau đó rất nhanh mặc lại quần áo cho Đặng Vĩ rồi mới gọi về nhà.
“Mẹ mau đến đây. Xảy ra chuyện rồi?”
Bà Lam hớt hải chạy đến khách sạn, tay bà hơi run:
“Ông ấy ngoại tình sao?”
Đẩy cửa phòng bước vào bà Lam run rẩy, hoảng sợ:
“Đặng Vĩ, ông làm sao vậy?”
“Mẹ ba uống thuốc tự vẫn. Bây giờ không còn hơi thở!”
Bà Lam quỵ xuống nhìn thấy lá thư và hộp thuốc còn đặt ở trên bàn. Nét chữ nguệch ngoạc: “Vì xấu hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388365/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.