Phó Giác Lãng đứng trước cửa thư phòng, chào theo nghi thức quân đội: “thiếu tướng Quân đoàn 17 -Phó Giác Lãng xin gặp Đại soái”.
Phó Giác Lãng hai mắt nhìn thẳng khoảng không phía trước, không thấy phụ thân liếc mắt nhìn mình một cái.
Phó Tây Giang sắc mặt trầm tĩnh, nhìn đứa con hơn hai tháng không gặp đã gầy đi rất nhiều, râu rậm rạp, quần áo nhăn nheo, tinh thần lộ vẻ sa sút trầm trọng khác xa với phong thái đỉnh đạc ngày xưa.
“Ưm”. Ngài nhàn nhạt lên tiếng, lại không nói tiếp lời nào. Tiểu nhi tử tính tình nhanh nhẹn, cũng không sợ ngài, từ trước đến giờ đều gọi cha trước mặt bao người. Còn ngài chính là không muốn đứa con cậy vào thân phận mà làm càng, ở quân doanh chỉ cho phép gọi là Đại soái. Nó từ trước đến giờ đều trăm lần không tình nguyện nghe theo, hiện tại tai sao lại đảo ngược, còn dùng nét mặt cau có nhìn mình. Phó Tây Giang cố gắng áp chế tức giận.
Phó Giác Lãng đợi trong chốc lát cũng không thấy Phó Tây Giang mở miệng nói, hắn rốt cục nhịn không được liền hỏi: “Đại soái, ngài vì sao đột nhiên lại đến đây, chẳng lẽ người Nhật có động tĩnh gì hay Hoắc gia lại ở biên giới khiêu khích?
Thật còn biết quan tâm đến quân vụ, Phó Tây Giang không trả lời, chỉ hỏi: “Mấy ngày nay, ngươi đã làm gì?”
Phó Giác Lãng không ngờ phụ thân lại hỏi câu này, lập tức sửng sốt, hắn đến đây cũng hơn hai tháng, cơ hồ mỗi ngày đều nghe hát ở Hồng phường, nhất là gần đây, bọn thuộc cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huan-tinh/201198/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.