Đứng ngoài cửa chờ đợi, Vương Văn nghe lệnh tiến vào
-“Không làm tròn trách nhiệm nên đánh bốn mươi! Lừa gạt cấp trên nên đánh bốn mươi! Người truyền quân pháp tiến vào ở trước mặt ta đánh! Ta muốn nhìn xem hôm nay ai dám xin tha! Truyền lệnh xuống, toàn bộ sĩ quan đều tiến vào nhìn, đây là kết cục của không làm tròn trách nhiệm “.
Phó Giác Lãng nghe qua sắc mặt trắng bệch, lúc trước hai mươi quân côn đã làm hắn hai ngày không ngồi được ghế, tám mươi quân côn chẳng phải là muốn lấy mạng của hắn đi? Huống chi… Phải ở trước mặt toàn bộ thuộc cấp của mình mà bị đánh thật là mất mặt.
Phó Giác Lãng trong lòng trầm xuống, chỉ cảm thấy phụ thân từ lúc đày hắn đến nơi này, liền đối với hắn hà khắc hơn nhiều, bất cần nhân tình, không còn bộ dáng phụ thân ôn hoà nữa, trong lòng ủy khuất khó nén.
Vương Văn nghe thấy khó xử vô cùng, hướng Phó Giác Lãng nháy mắt, đáy lòng thở dài, tiểu thiếu gia, còn không mau chóng xuống nước nhận lỗi, Đại soái lần này thật sự phát hoả rồi.
Phó Tây Giang thấy Vương Văn chần chừ do dự, lửa giận càng tăng lên, thanh âm càng lạnh lùng: “Quân lệnh đều dám không nghe, lá gan của ngươi cũng thật lớn! Lâm Bình quân các ngươi quân kỉ đúng là thật tốt a”.
Vương Văn nghe thấy, vội vàng thỉnh tội, không dám tái chần chờ, chỉ cho Phó Giác Lãng ánh mắt khó xử.
Phó Giác Lãng sắc mặt cứng ngắc, hắn tự nghĩ vẫn chưa phạm sai lầm gì lớn, lại bị phạt đến nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huan-tinh/201199/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.