Phó Giác Lãng cả ngày nay luôn mơ hồ dự cảm có điềm xấu sắp đến, xoa ấn mi mắt nặng trĩu, người cảm thấy chút mệt mỏi liền phân phó Vương Văn đích trợ thủ: “Quay về Phó công quán”.
Vương Văn theo kính chiếu hậu nhìn lướt qua Phó Giác Lãng, đôi mắt đều nổi quầng xanh đen, do dự mãi vẫn phải mở miệng nói: “Nhị thiếu gia vẫn là chú ý thân mình một chút đi, cứ như vậy… thật không tốt”.
Lời nói không đầu không đuôi nhưng trong lòng hai người lại đều nhất nhất hiểu rõ mọi ý tứ. Từ bởi vì chuyện đó mà bị Đại soái cho sung quân đến đây, Nhị thiếu gia liền cả ngày thanh sắc khuyển mã (1) , không chút nào cố kỵ tướng lãnh thuộc cấp bất mãn cùng chỉ trích. Thân thể cũng suy kiệt rất nhiều, thiết nghĩ lúc trước là thiếu gia tràn đầy khí phách cùng hăng hái thì hiện tại lại bạc nhược, gầy mòn.
Phó Giác Lãng khẽ nhíu mày, nếu đổi là người khác ở trước mặt hắn nói những lời này, hắn sớm đã nổi trận lôi đình nhưng Vương Văn thì khác. Cậu ta đã đi theo hắn một thời gian dài, vốn ở quân lý cũng là một tướng lãnh, lại bởi vì hắn mà cùng nhau bị sung quân đến cái vùng Lâm Bình nhỏ bé này, tiền đồ sáng lạng coi như vụt tắt, hắn ít nhiều đối với cậu có chút hổ thẹn trong lòng.
“Việc này đừng nói nữa, trong lòng ta rất rõ ràng.”
Vương Văn nghe mà thầm nghĩ, Nhị thiếu gia cậu là rõ ràng cái gì chứ? Cậu làm như vậy không phải là vì giận dỗi Đại soái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huan-tinh/201197/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.