Vân Hạ Sơ ngủ mơ màng, cônghe thấy tiếng cãi nhau nhỏ của Đào Đào và Ngô Mạt ngoài phòng khách, cô liềntrở mình nhếch mép mỉm cười một cách chán chường, sau đó lại thiếp đi.
Mỗi lần Đào Đào từ quán bar đi làm về, Ngô Mạt lúc nào cũng nhắc nhở cô nên ănmặc đoan trang hơn một chút, trang điểm nhạt đi một chút, nước hoa tốt nhất làdùng loại có mùi thơm dịu.
“Cậu đừng có góp ý, nhóc con thì biết cái gì?” Đào Đào tỏ ra không thèm chấp.
Ngô Mạt bực lắm, liền cự nự: “Không được gọi em là nhóc con.”
Đào Đào ngoảnh đầu lại, cười rất quyến rũ. Ngô Mạt đỏ bừng mặt, quay đầu lạixem ti vi, cảm thấy không tự nhiên tí nào.
Đào Đào ra khỏi nhà vệ sinh khi đã tẩy trang, rửa mặt xong xuôi, chiếc váy ngủhai dây để lộ ra bờ vai tròn trịa, trắng ngần, mái tóc xoăn chưa khô hẳn phủtrên bờ vai trần. Ngô Mạt ngồi trên sofa, mắt nhìn chằm chằm vào ti vi, hai máđỏ bừng. Đào Đào thè lưỡi, ghé sát vào người cậu, đôi mắt sáng ngời, hơi thởthơm mát, cười ranh mãnh, hỏi: “Cậu sao vậy, sao mặt đỏ vậy?”
“Không, không sao cả!” Theo phản xạ, Ngô Mạt liền thu mình trên sofa, giọngcứng lại.
“Sao cậu toàn ngủ muộn vậy, đợi tôi hả?” Đào Đào cười hích hích lấy vai xô vàoNgô Mạt.
“Đâu có, em xem ti vi, em ngủ đây.” Ngô Mạt ném chiếc điều khiển xuống, luốngcuống né tránh Đào Đào đứng sau cười rất vô tư.
Buổi sáng đi làm, An Hinh như cơn gió cuốn vào phòngVân Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-trao-em-kim-ngoc-luong-duyen/2858001/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.