Dư Gia Nghệ không ngờ Lục Sơ Cảnh sẽ đưa cậu ra mắt gia đình vào lúc này, nhưng cậu dường như không có quyền lựa chọn, cho dù không muốn, cậu vẫn phải theo Lục Sơ Cảnh lên xe.
Cậu luôn giỏi ứng biến, về nhà với Lục Sơ Cảnh thôi mà, không vấn đề gì.
Tết những năm trước, cho dù quan hệ giữa Dư Gia Nghệ và người nhà cậu không được tốt lắm, thế nhưng cậu vẫn đều về ăn tết cùng gia đình, bởi vì điều này đã trở thành thói quen.
Nhưng năm nay lại khác, Dư Gia Nghệ nhớ lại lúc chạy trốn, cậu có gọi cho cha Dư, hy vọng ông sẽ giúp cậu một chút.
Thế nhưng điện thoại luôn báo bận, ánh mắt Dư Gia Nghệ không ngừng hướng về phía Lục Sơ Cảnh – "Bọn họ không cần anh, em cần anh".
Dư Gia Nghệ đã suy nghĩ cẩn thận câu nói này, cha Dư là người làm ăn, hẳn Lục Sơ Cảnh đã cho ông ấy lợi ích gì rồi. Theo tính cách của Lục Sơ Cảnh, thứ kia chắc chắn có giá trị không nhỏ. Về phần cha Dư thì ông ta đương nhiên có thể từ bỏ đứa con trai mà ông đã lạnh nhạt từ lâu, dù sao thì ông vẫn thích đứa con Alpha khác hơn.
Từ bỏ cậu để đổi lấy cơ hội phát triển, Dư Gia Nghệ biết ông ta cảm thấy quá hời rồi.
Dư Gia Nghệ đang suy nghĩ linh tinh, không để ý cổ áo của mình hơi lệch, khi Lục Sơ Cảnh duỗi tay sửa lại giúp cậu cũng gọi luôn hồn cậu về.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Hắn hỏi.
Dư Gia Nghệ lắc đầu, nhưng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-tinh-gia-y/997878/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.