Chương trước
Chương sau
Lục Sơ Cảnh rất thích sạch sẽ, trước khi dọn vào biệt thự còn đặc biệt thuê người làm đến dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, tuy nhiên không gian dưới gầm giường bí bách, ước chừng còn dính một ít bụi.
Hắn không ngờ mình có thể dọa Dư Gia Nghệ đến mức như vậy, Lục Sơ Cảnh chỉ thuận miệng nói, thật sự không nghĩ tới Dư Gia Nghệ lại tin thật, sợ tới mức trốn dưới gầm giường.
Gầm giường bẩn nên phía trên tủ quần áo còn sạch hơn cả gầm giường. Lục Sơ Cảnh phát hiện ra rằng Dư Gia Nghệ sau khi bị dọa thì không được thông minh cho lắm, có lẽ bởi vì cậu luôn quan sát sắc mặt của Lục Sơ Cảnh, phản ứng của cậu không chỉ chậm bình thường.
Gan nhỏ như mèo nhưng những việc cậu làm lại dữ dội như hổ.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài giường, nhìn thấy bước chân dừng lại giữa những khe hở gầm giường, trái tim Dư Gia Nghệ co rút lại, theo bản năng lùi lại phía sau.
"Rầm——"
Đầu của Dư Gia Nghệ lại bị đụng, gầm giường thực sự quá hẹp, muốn chen vào bên dưới đã rất khó khăn rồi, lần này Dư Gia Nghệ thậm chí không dám kêu lên một tiếng đau đớn.
"Ra ngoài." Lục Sơ Cảnh lặp lại, "Dư Gia Nghệ."
Hành động của Dư Gia Nghệ dường như có chút do dự, giống như bị Lục Sơ Cảnh dọa nên thò chân ra ngoài, nhưng ngay sau đó vì sợ quá nên rút về ngay lập tức.
Lục Sơ Cảnh hết kiên nhẫn, hắn trực tiếp nắm lấy mắt cá chân của Dư Gia Nghệ.
Dư Gia Nghệ dường như rất sợ hãi, cậu giơ chân lên và theo bản năng muốn đá qua, nhưng làm như vậy chỉ tổ dâng mình cho Lục Sơ Cảnh.
Hắn túm mắt cá chân và kéo toàn bộ cơ thể Dư Gia Nghệ ra khỏi gầm giường, đúng như hắn nghĩ,dưới gầm giường có một ít bụi.
Người làm không ngờ có người chạy tới gầm giường nên cũng không đặc biệt chú ý đến việc dọn dẹp chỗ đó.
Dư Gia Nghệ mặt mũi lấm lem bụi đất, quần áo của cậu là nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất, bộ quần áo trắng cậu mới mặc vào biến thành màu cháo lòng.
Mắt cá chân vẫn bị Lục Sơ Cảnh kéo, tay Lục Sơ Cảnh giơ lên ​​cao, Dư Gia Nghệ nhấc chân lên, không giữ được thăng bằng, chỉ có thể dùng lòng bàn tay bẩn thỉu chống đất.
Dư Gia Nghệ bị Lục Sơ Cảnh nhìn chằm chằm không nói được lời nào, cố gắng giải thích một cách khô khan, "Anh..."
Mở miệng xong cũng không nói ra được gì, không thể nói là bị Lục Sơ Cảnh làm cho sợ hãi, cho nên mới ngu ngốc trốn ở dưới giường, dẫn đến bây giờ cậu phải né tránh tầm mắt của Lục Sơ Cảnh.
"Dư Gia Nghệ."
Cằm cậu bị người ta ép quay lại, hôm qua Lục Sơ Cảnh hơi nặng tay, trên cằm còn có vết bầm nhỏ, Dư Gia Nghệ nhíu mày vì đau, lực tay lên cằm cũng nhẹ hơn, chỉ nhẹ nhàng đặt lên.
Lục Sơ Cảnh thuật lại một cách bình tĩnh: "Anh 20 tuổi rồi đấy."
Vẻ mặt của Dư Gia Nghệ có chút xấu hổ, bản thân cậu cũng cảm thấy trốn dưới gầm giường không phải chuyện một người 20 tuổi sẽ làm, nhưng tư nhỏ đến lớn cậu đều như vậy, mỗi lần bị dọa sợ đều quăng luôn đầu óc, cái gì cũng tin là thật
Giống như lần trước cậu lừa Lục Sơ Cảnh mất trí nhớ, cũng như bốc đồng trốn dưới gầm giường giống lần này.
Cậu khoanh chân ngồi dưới đất, lưng dựa vào tường, một tư thế cho thể hiện trạng thái rất bất an.
Lục Sơ Cảnh đang ngồi xổm trước mặt cậu đột nhiên đứng dậy, đi tới bàn đầu giường lấy một gói khăn ướt có mùi hoa oải hương, lấy khăn ướt lau tro trên má cho cậu.
"Đồ ngốc." Lục Sơ Cảnh lạnh lùng nói, thấy Dư Gia Nghệ bị mình dọa sợ tơi mức này, tâm trạng càng thêm khó chịu.
Hắn thậm chí còn hơi thô bạo nắm lấy vạt áo của Dư Gia Nghệ, nhưng động tác vẫn rất tỉ mỉ và kiên nhẫn, "Bẩn quá, làm bẩn quần áo của em rồi."
Trên thực tế, bị người nhỏ hơn mình hai tuổi dạy dỗ như thế này, Dư Gia Nghệ cảm thấy mình rất mất mặt, nhưng nghĩ lại, hôm qua cậu đã mất bình tĩnh trước mặt Lục Sơ Cảnh rồi, lần này chỉ bị nói mấy câu thôi mà.
Lục Sơ Cảnh nói gì cậu cũng chẳng làm sao, miễn là hắn động tay động chân, hay tiêm cho cậu mấy thứ kỳ dị như ngày hôm qua là được.
Cậu không biết tay mình đã bị Lục Sơ Cảnh nắm lấy từ lúc nào, chỉ khi khăn ướt lau lòng bàn tay cậu mới phản ứng lại, khăn ướt nhẹ nhàng lướt qua, nhưng Dư Gia Nghệ vẫn cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu gập ngón tay lại.
Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra tình hình hiện tại, sau đó mím môi ngoan ngoãn xòe hai tay ra.
Dư Gia Nghệ hơi ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn khuôn mặt của Lục Sơ Cảnh, không thể nói là tức giận nhưng cũng không thể nói là vui. Khuôn mặt hắn vốn lạnh lùng cấm dục, bây giờ hắn cúi gằm mặt xuống, hệt như tuyết mùa đông không thể tan.
Hắn phát hiện Dư Gia Nghệ nhìn mình, đuôi mắt Lục Sơ Cảnh khẽ nhếch lên, mang theo một số cảm xúc mà cậu không thể nhận ra.
"... Lục Sơ Cảnh."
Lục Sơ Cảnh nhướng mày nói "ừm", hỏi: "Anh muốn nói cái gì?"
Thái độ của hắn đột nhiên dịu dàng hơn rất nhiều, không giống như trước khi Dư Gia Nghệ đòi chia tay, nhưng ít nhất cũng tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, trái tim Dư Gia Nghệ thắt lại, cậu vẫn có chút sợ hãi, nhưng vẫn lắp bắp hỏi: "Có thể... Có thể không tiêm cái đó được không? "
Mũi tiêm hôm qua để lại một vết đen tâm lý rất lớn đối với Dư Gia Nghệ, nghĩ đến đây cậu cảm thấy ớn lạnh sau lưng, cảm giác không thể làm chủ được cơ thể khiến trái tim Dư Gia Nghệ nặng nề
Bây giờ Lục Sơ Cảnh có vẻ dễ nói chuyện hơn trước rất nhiều, Dư Gia Nghệ biết rằng Lục Sơ Cảnh vẫn thích cậu
Chỉ cần Lục Sơ Cảnh thích cậu, mọi thứ vẫn còn có thể, Dư Gia Nghệ ôm hắn bằng cánh tay cứng ngắc, cậu chủ động chui vào lòng hắn, thủ thỉ trong vòng tay của Lục Sơ Cảnh: "... được không?"
Lục Sơ Cảnh không ôm lại cậu, cánh tay buông thõng bên cạnh hắn, hắn vẫn đang cầm chiếc khăn ướt vừa mới lau cho Dư Gia Nghệ trong tay.
Tuy hôm qua hắn có vẻ đe dọa nhưng thuốc hôm qua hắn tiêm vào người Dư Gia Nghệ đã thông qua thử nghiệm lâm sàng
Sau khi Dư Gia Nghệ chia tay, Lục Sơ Cảnh tự lấy mình ra để thí nghiệm, dù sao cũng chỉ là thuốc kích hoạt pheromone, đối với Beta, Omega hay Alpha tác dụng cũng không khác nhau là mấy.
Hắn đã tiêm một mũi đầy đủ, và cảm giác pheromone tràn khắp cơ thể không phải là một cảm giác tốt, nhưng Lục Sơ Cảnh đã lấy bản thân ra để chứng minh rằng chỉ một mũi tiêm sẽ không có bất kỳ tác dụng nào đối với cơ thể.
Nhưng Lục Sơ Cảnh vẫn kìm chế, hắn vẫn luôn nung nấu ý định tiêm cho Dư Gia Nghệ, nhưng lần lữa mãi không dám làm.
Lần này bắt được Dư Gia Nghệ chạy trốn về, cuối cùng hắn quyết định không thương tiếc, Dư Gia Nghệ người bị tiêm chích rất ngoan ngoãn, một lòng một dạ bám vào người hắn.
Hầu hết những gì Lục Sơ Cảnh nói đều là gây sốc, nhưng hắn sẽ không để Dư Gia Nghệ biết, để Dư Gia Nghệ biết, cậu sẽ chỉ nâng cái đuôi nhỏ của mình lên, nghĩ rằng mình đã nắm thóp hắn một lần nữa, và sau đó tìm một cơ hội khác để trốn thoát.
Hắn lặng lẽ ôm Dư Gia Nghệ, nói:
"Nếu anh ngoan thì không tiêm nữa"
Dư Gia Nghệ rất giỏi giả vờ ngoan, khuôn mặt cậu có thiên phú trong chuyện này, tuy rằng hồi nhỏ cha mẹ không đánh hắn nhưng chỉ cần cậu làm sai một số việc vặt vãnh, bọn họ xụ mặt với cậu.
Có lẽ là vì chuyện xảy ra khi còn nhỏ nên Dư Gia Nghệ có rất nhiều kinh nghiệm giả vờ ngoan ngoãn, dù lớn lên cũng biết những người xung quanh hiểu rõ bản chất của cậu, nhưng nhiều lúc cậu vẫn sẽ vô thức giả vờ ngây thơ vô tội.
Lúc đầu cậu cũng dựa vào phương pháp này theo đuổi Lục Sơ Cảnh, tuy rằng lúc đó Lục Sơ Cảnh dễ lừa, nhưng về sau dù biết cậu nói dối nhưng vẫn mềm lòng, vì thế cậu dùng dáng vẻ đó ở bên Lục Sơ Cảnh hưởng không ít lợi.
Dư Gia Nghệ bây giờ không thể hiểu được "ngoan" của Lục Sơ Cảnh có nghĩa là gì, cậu ở trong lồng ngực Lục Sơ Cảnh ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Cái gì cũng nghe lời em hết"
Nhịp tim của cậu hoảng loạn, nhấn mạnh: "Vậy em đừng tiêm cái đó cho anh nữa."
Dư Gia Nghệ không biết phải làm sao bây giờ, ý định của Lục Sơ Cảnh rõ ràng là muốn trói cậu lại, lần này không phải diễn kịch hay nói đùa nữa, lần này cậu thực sự tỏ ra nghiêm túc.
Cậu vốn tưởng rằng ít nhất chạy được mấy ngày, để cho Lục Sơ Cảnh bình tĩnh lại mấy ngày, nhưng cậu mới chạy được một ngày đã bị Lục Sơ Cảnh bắt được, tương đương với nhảy vào hố lửa.
Chuyện tương lai sẽ nói sau, Dư Gia Nghệ hiện tại chỉ muốn giữ mạng.
Khác với những gì cậu nghĩ, Lục Sơ Cảnh chỉ hôn khóe mắt khóc sưng lên của cậu, nói: "Không cần nghe lời em"
Lục Sơ Cảnh dừng lại rồi bổ sung, "Chỉ cần thích em giống trước đây là được."
Ý tứ của hắn quá mơ hồ, nhưng Dư Gia Nghệ hiểu, nhưng chính cậu cũng không biết —— Trước kia cậu như thế nào.
Trong khoảng thời gian Dư Gia Nghệ thích Lục Sơ Cảnh nhất, tình cảm của cậu đối với Lục Sơ Cảnh đều là xuất phát từ bản năng, cậu rảnh rỗi sẽ làm nũng, cả ngày chỉ muốn dính lên người hắn.
Bây giờ nói Dư Gia Nghệ giả vờ, bản thân Dư Gia Nghệ cũng không biết mình có giả vờ được không, lúc chia tay cậu rất vô lý, cách xử lý của Lục Sơ Cảnh cũng có vấn đề, bây giờ cậu không chỉ là thích Lục Sơ Cảnh mà còn áy náy và sợ sệt.
Cậu hoàn toàn không thể đối mặt với Lục Sơ Cảnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bản thân Dư Gia Nghệ cũng biết mình giả vờ rất vụng về, khi ở bên cạnh Lục Sơ Cảnh, cơ thể cậu luôn đông cứng theo bản năng, sau khi được Lục Sơ Cảnh ôm vào lòng, cậu chỉ có thể rặn ra một nụ cười để hùa theo Lục Sơ Cảnh.
Nhưng dù vậy, Lục Sơ Cảnh cũng không nói gì.
Cậu ở cùng Lục Sơ Cảnh trong biệt thự không người này ba bốn ngày, đến khi xem lịch trên TV, cậu mới biết hôm nay là đêm giao thừa.
Dư Gia Nghệ đang ngồi trên ghế sô pha, tay bị Lục Sơ Cảnh nắm lấy, các ngón tay đan vào nhau. Suốt khoảng thời gian này hai người họ hệt như hai đứa trẻ dính liền nhau —— Chủ yếu là do Lục Sơ Cảnh muốn ôm cậu, muốn nắm tay cậu
Cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm TV, theo bản năng nói, "Muốn đón tết."
"Ừm." Lục Sơ Cảnh ngồi ở bên cạnh, hắn đột nhiên ôm lấy Dư Gia Nghệ, đèn trong phòng sáng choang, hắn vòng qua eo Dư Gia Dĩnh, rũ mắt xuống, thản nhiên nói: "Đêm nay về nhà với em."
Không phải bằng giọng điệu thương lượng, ý tứ của Lục Sơ Cảnh rất rõ ràng, hôm nay hắn phải đưa Dư Gia Nghệ về nhà, nếu Dư Gia Nghệ không muốn đi, hắn sẽ ôm cậu đi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.