Nước mắt của Dư Gia Nghệ làm mờ đi tầm nhìn của cậu, Lục Sơ Cảnh thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng lau nước mắt, nhưng thường bắt cậu phải mở mắt ra, Lục Sơ Cảnh véo lên chiếc cằm non nớt và để lại dấu ngón tay.
Cậu cảm thấy mệt mỏi đến mức không muốn cử động, đồng thời cảm giác như lửa đốt khắp người, từng tế bào trong cậu muốn Lục Sơ Cảnh hôn cậu nhiều hơn, ôm cậu nhiều hơn và chạm vào cậu nhiều hơn nữa.
Vì vậy, câu nói của Dư Gia Nghệ lại mâu thuẫn với hành động, cậu khóc và nói "không" một lúc lâu, nhưng sau đó lại sà mình vào vòng tay của Lục Sơ Cảnh.
Dư Gia Nghệ muốn ôm Lục Sơ Cảnh, nhưng tay của cậu giờ rất yếu, nên cậu chỉ có thể mở rộng vòng tay tạo tư thế để ôm, sau một vài giây, cậu đã được Lục Sơ Cảnh ôm vào lòng.
Bây giờ cậu nhớ tới những gì Lục Sơ Cảnh nói, ngây người nhìn Lục Sơ Cảnh, nhìn khuôn mặt thanh tú của hắn, khuôn mặt của Lục Sơ Cảnh hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của Dư Gia Nghệ.
Thêm một xíu là không đủ tinh tế, thiếu một xíu là không đủ đẹp trai.
Dư Gia Nghệ mơ màng, nhưng trong tiềm thức cậu vừa sợ vừa thích Lục Sơ Cảnh, cậu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lục Sơ Cảnh, nhưng đôi mắt hắn như có lửa, hơi do dự, nhẹ nhàng hôn lên môi Lục Sơ Cảnh để lấy lòng.
Lông mày của Lục Sơ Cảnh hơi cau lại, gò má bị đôi môi mềm cọ xát, Dư Gia Nghệ vẫn đang khóc nhỏ, nhưng giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-tinh-gia-y/997876/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.