Dư Gia Nghệ lấy tay bao bọc lấy phần cổ tay mình, nghịch ngợm lắc lắc, tiếng vang lên nghe không rõ ràng lắm, chỉ đến khi lại gần mới có thể nghe thấy tiếng chuông trầm muộn.
Dư Gia Nghệ càng im lặng bao nhiêu thì Lục Sơ Cảnh càng lo lắng bấy nhiêu.
Ngày thường thì chẳng ai ép được hắn uống, nhưng hôm nay khi nghe người khác chúc hắn và Dư Gia Nghệ bên nhau trọn đời, hắn nổi hứng uống rất nhiều.
Lục Sơ Cảnh tửu lượng không cao, không phải một chén là gục nhưng cũng chỉ ở mức trung bình. Nhưng cơn say của hắn không hiện ra mặt, nên nhiều người tưởng rằng hắn chưa say.
Lúc hắn thốt ra câu: "Tôi say rồi." mà hắn vẫn trưng ra vẻ mặt điềm nhiên như thường.
Mặc kệ người khác có tin hay không, trong đầu Lục Sơ Cảnh chỉ còn lại có một ý nghĩ, hắn chỉ muốn tìm Dư Gia Nghệ, muốn ôm, muốn hôn anh ấy.
Dư Gia Nghệ đang nằm trong phòng của hắn, Lục Sơ Cảnh đã sống trong phòng này từ khi còn nhỏ, lần đầu tiên hắn ngồi xổm bên giường nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng hắn không thể kìm lòng mà hôn một cái.
Nhìn thấy Dư Gia Nghệ mãi không đáp lại mình, Lục Sơ Cảnh vội vàng hôn mạnh hơn, trong khi hôn, ngón tay hắn cọ vào xương nhô ra trên cổ Dư Gia Nghệ.
Khi Lục Sơ Cảnh hôn, hai tay cũng ngọ nguậy. Có tý men trong người, hắn hôn như đây là lần đầu, hôn mạnh bạo.
Dư Gia Nghệ càng lùi, Lục Sơ Cảnh càng khó chịu, hắn ôm lấy eo cậu, chóp mũi càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-tinh-gia-y/997879/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.