Chương trước
Chương sau

Hàn Uy vốn đang nhìn Kình Sâm đến ngây người, tự hỏi rằng không biết mỹ nam tử ở đâu đến, thành ra khi Kình Sâm vỗ vai hắn, hắn đã theo bản năng vung cú đấm đi qua.
Kình Sâm mặc dù không có sự chuẩn bị trước nhưng phản xạ cơ thể không tồi, hắn hiểm hiểm tránh thoát cú đấm trời giáng của Hàn Uy, hai mắt trợn trừng.
“Tiểu tử, ngươi dám đánh lão phu? Ngứa đòn phải không?!”
Kể ra nếu Kình Sâm vẫn còn có bộ râu dài khi trước, bộ râu đó chắc hẳn đã sớm vểnh lên rồi.
“Ách?”
Hàn Uy chột dạ thu tay lại, ẩn ẩn cảm thấy ngữ điệu nam tử này khá giống ai đó. Còn giống ai sao, hắn tạm thời chưa nghĩ ra.
“Ngươi biết ta?”
Hàn Uy chỉ vào mũi mình, ngờ vực hỏi.
Kình Sâm liếc Hàn Uy bằng nửa con mắt, hừ lạnh.
“Nói nhảm! Dùng mắt chó của ngươi mà nhìn cho kỹ, xem lão phu là ai!?”
Hàn Uy gãi đầu, thế mà thực sự theo như lời Kình Sâm nhìn y một lượt từ đầu tới chân. Hắn đi vòng quanh Kình Sâm mấy vòng, vừa đi vừa chậc lưỡi, quan sát cực kỳ kỹ càng, một sợi lông tơ cũng không bỏ qua.
Một lát sau, dưới sự mong đợi của Kình Sâm, Hàn Uy nhả ra một câu thiếu đánh.
“Ngươi mặc ngược quần kìa.”
Trong khoảnh khắc đó, Kình Sâm đứng hình, da tái màu gan heo.
Phụt!
Triển Chính Hi không biết thời thế trực tiếp cười phun. Hắn cố gắng không cười ra tiếng nhưng hai bả vai run rẩy cùng khuôn mặt nhẫn nhịn đỏ bừng, môi mím chặt, mắt ướt long lanh đã bán đứng hắn.
Quả thật… quả thật y mặc quần ngược!
Trời đất! Tại sao lão tử không nhận ra chứ? Hàn Uy trưởng lão quá tinh mắt rồi!
Cười chết hắn! Y lớn bằng này tuổi rồi còn mặc quần ngược, ha ha ha!!
“Khụ khụ!”
Khóe môi Bắc Mạc Quân nhẹ nhàng kéo lên một độ cung mờ, hắn ho khan ra hiệu Triển Chính Hi thu liễm cảm xúc, giải thích cho Hàn Uy.
“Hàn Uy trưởng lão, ngươi nhìn xem hắn có phải là Kình Sâm trưởng lão hay không? Ngươi thân quen với Kình Sâm trưởng lão nhất, chắc sẽ không nhận sai.”
Hàn Uy bấy giờ mới bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới nội dung trong bức thư mà Bắc Mạc Quân gửi.
Như thế này xem ra… người tự nhận là Kình Sâm trưởng lão chính là nam tử nhìn qua còn trẻ hơn hắn đây? Hắn còn tưởng là lão nhân già khú nào đó không biết điều chứ. Quá phi lý!
Hàn Uy không cần nghĩ ngợi kiên quyết lắc đầu phủ nhận.
“Không thể nào! Hắn không phải Kình Sâm trưởng lão!”
“Ồ?”
Bắc Mạc Quân nhướng mày, liếc gương mặt Kình Sâm càng ngày càng khó coi, cố tình hỏi ngược lại Hàn Uy.
“Vì sao ngươi khẳng định như vậy?”
Hàn Uy trề môi, cho rằng bản thân Kình Sâm không có nơi này, hắn nói cái gì cũng được, không cần cố kị bèn mở miệng.
“Các ngươi nghĩ ta bị mù? Đây! Ngươi nhìn xem, nhìn vào làn da căng bóng mịn màng này đi, so với làn da đầy đồi mồi, nếp nhăn có thể kẹp chết ruồi của lão đầu tử Kình Sâm… khác nhau một trời một vực!”
Vừa nói, hắn vừa chỉa chỉa vào mặt Kình Sâm, biểu cảm hết sức phong phú.
Chưa hết, hắn quay qua vỗ vào mông Kình Sâm một cái bôm bốp, tiếp tục chứng minh.
“Còn đây, cái mông này, đầy tính đàn hồi, có da có thịt, so với cái mông xẹp lép nhão nhoẹt của lão đầu tử Kình Sâm, có mỹ cảm hơn nhiều.”
“Lại nói đến cái lưng thẳng tắp, cứng cáp này, so với cái lưng cứ chuyển mùa là đau nhức kia, tốt hơn bao nhiêu!”
“Đôi mắt này…”
“Đôi môi này…”
“Bàn tay…”
“Hàm răng…”
Giọng nói Hàn Uy văng vẳng bên tai Kình Sâm khiến gân xanh trên thái dương Kình Sâm không kìm được giật đùng đùng. Tay hắn nắm chặt, khớp xương kêu lên những tiếng răng rắc rợn người.
Kình Sâm phi thường bình tĩnh đợi Hàn Uy nghỉ lấy hơi mới từ tốn mở miệng.
“Ngươi nói xong chưa?”
Hàn Uy ngơ ngác, theo bản năng đáp.
“Xong… xong rồi.”
Ể? Cái khí tức u ám, sát khí đằng đằng trên người y là sao? Hắn nói không đúng à?
Nói đi cũng phải nói lại… cái dáng vẻ hiện tại của người trước mặt quen quen. Dường như khá giống lúc Kình Sâm trưởng lão chuẩn bị ra tay chỉnh người.
Không để Hàn Uy có cơ hội suy nghĩ thấu đáo, Kình Sâm đã cười âm lãnh, quay sang Bắc Mạc Quân chắp tay.
“Các hạ có thể cho ta mượn Hàn Uy một lát hay không? Ta có chuyện cần bàn luận với hắn.”
Thoạt nghe như lời thỉnh cầu nhưng thực chất chỉ là một câu thông báo. Bắc Mạc Quân còn chưa kịp gật đầu đồng ý thì đã thấy Kình Sâm kéo Hàn Uy vẻ mặt mộng bức chạy mất hút.
Triển Chính Hi mắt tròn mắt dẹt nhìn hai bóng dáng khuất sau cánh cửa tửu lâu, hắn gãi đầu hỏi Bắc Mạc Quân.
“Vương gia, vậy kết quả là đúng người hay không đúng người?”
Không thể không cảm thán, Triển Chính Hi quả thật rất giống Hàn Uy, từ tính tình, giọng điệu lẫn đầu óc chậm chạp. Nếu không phải Bắc Mạc Quân đã từng gặp phụ mẫu thân sinh của Triển Chính Hi thì hắn đã cho rằng hai người đích xác là máu mủ ruột thịt.
Bắc Mạc Quân chậc lưỡi, uống nốt chén trà trong tay. Hắn không vội vàng mà đứng dậy, phủi phủi gấu áo hơi chút nhăn nhúm, nhưng phủi mãi nó cũng không phẳng phiu, sạch sẽ được như lúc ban đầu. Căn bệnh khó ở tái phát, Bắc Mạc Quân nhăn mày, không vui lên tiếng.
“Đi phân phó mọi người thu thập đồ đạc, chúng ta chuẩn bị trở về.”
Triển Chính Hi hoàn toàn lớ ngớ.
"Không nhận thân nữa à? Vả lại… cứ để Hàn Uy trưởng lão rơi vào tay hắn ta như vậy?"
Triển Chính Hi còn không quên cái người đầu óc không bình thường tự xưng là Kình Sâm trưởng lão kia võ công không tồi. Hừ… có lẽ là hơn 'không tồi' một chút chút đi, chỉ kém hơn hắn và vương gia thôi. Ừm, chính là như vậy!
Hắn khẳng định, Hàn Uy trưởng lão lúc này chẳng khác nào dê chui vào miệng cọp. Khi trở về xương cốt y còn nguyên vẹn chứ? Da thịt y còn hoàn hảo chứ? Y còn răng ăn cơm chứ?
Bắc Mạc Quân cũng lười phải giải thích cho tên đầu gỗ nào đó hiểu. Chẳng lẽ hắn nói bằng vào sự thông minh tuyệt đỉnh sẵn có của hắn, hắn đã đoán ra được thân phận Kình Sâm trưởng lão mấy phần là thật, mấy phần là giả? Thôi thôi, dù có nói thì Triển Chính Hi cũng không ngộ ra được thâm ý, đầu gỗ qua vạn năm vẫn hoàn đầu gỗ mà thôi!
Bắc Mạc Quân ba phần giễu cợt, bảy phần thương hại liếc liếc Triển Chính Hi.
"Ngươi có giỏi thì đi cướp người về. Bổn vương không rảnh."
Nói xong không hề lưu luyến đi thẳng, để lại cho mỗ vị thị vệ một bóng lưng kiệt ngạo.
Triển Chính Hi vuốt mũi cười trừ, lẩm bẩm.
"Ta… cũng không rảnh. Uống trà đợi bọn hắn tự mò về vậy, một khắc chứ mấy."
Sự thật thì sức chịu đánh của Hàn Uy hơn xa Triển Chính Hi tưởng tượng nhiều. Nửa canh giờ trôi qua, Triển Chính Hi uống xong ấm trà thứ ba, bàng quang như muốn vỡ ra thì Kình Sâm mới lôi xềnh xệch Hàn Uy trở lại.
Nhìn lại dáng vẽ của Hàn Uy, Triển Chính Hi nửa muốn cười nửa muốn khóc, cười không được mà khóc cũng không xong, khuôn mặt vặn vẹo kỳ dị.
Nói là muốn cười, buồn cười thật! Thử hỏi khi nhìn thấy một người hai mắt tím bầm, má xưng một bên, lỗ mũi vẫn còn đọng lại máu khô, rõ ràng một đại nam tử hán hàng thật giá thật mà như có như không thút tha thút thít thì thử hỏi có buồn cười không? Cười quá đi chứ!
Còn muốn khóc… ha ha, đơn giản lắm. Vì hắn nhìn thấy hình ảnh của hắn trên người Hàn Uy chứ sao!
Mẹ nó, người huynh đệ! Chúng ta đồng bệnh tương liên!
Triển Chính Hi thiếu nước xông tới bắt tay, bắt chân với Hàn Uy. Khổ nỗi hắn lại bị khí thế của Kình Sâm dọa sợ, chỉ còn cách dùng ánh mắt xót xa không tiếng động cổ vũ Hàn Uy. Cố lên, ta hiểu nỗi đau của ngươi mà!
Bắc Mạc Quân như cảm ứng được từ trên lầu đi xuống, mặt không đổi sắc đánh giá Hàn Uy. Theo như dự liệu của hắn thì tốt hơn kha khá!
Hàn Uy cử động quai hàm đau nhức, hậm hực trách móc Bắc Mạc Quân.
"Có phải ngươi đã sớm biết rồi hay không?!"
Bắc Mạc Quân vô tội nháy mắt, muốn bao nhiêu thuần khiết thì có bấy nhiêu thuần khiết, không hề giả trân.
"Biết gì?"
"Ngươi… ngươi biết Kình Sâm lão đầu tử là thật sao còn gọi ta đến? Ngươi muốn hại chết ta mới vừa lòng?!"
Hàn Uy trong lòng tự nhủ tại sao nha đầu Tích Lương lại đi thích tên trời đánh này? Hắn phúc hắc như vậy, mai sau nàng phải chịu ấm ức thì làm sao bây giờ?
Bắc Mạc Quân làm như mới bừng tỉnh đại ngộ, cười cười.
"A? Giờ thì ta đã biết rồi. Cảm tạ Hàn Uy trưởng lão đã chỉ điểm!"
Hàn Uy:"........."
Chỉ điểm cái cóc khô!
Ngươi có giỏi thì giả vờ! Giả vờ nữa đi!
Kình Sâm gật gù, theo bản năng muốn vuốt râu nhưng lại bắt phải chỉ toàn không khí. Hắn ngượng ngùng thu tay về, có đôi chút tán thưởng Bắc Mạc Quân. Mặc dù hắn không biết Bắc Mạc Quân nhận ra hắn từ lúc nào, nhưng hiển nhiên đầu óc y rất linh hoạt. Từ việc y có đủ kiên nhẫn với một lão đầu xa lạ lại 'loạn ngôn' như hắn là đủ hiểu. Gặp phải người khác, hắn không chắc người ta sẽ quan tâm đến lời nói của hắn. Có lẽ là ngay từ khi bắt đầu Bắc Mạc Quân đã nảy sinh lòng nghi ngờ đi?
Kình Sâm đoán rất đúng, Bắc Mạc Quân đúng là đã có ý nghĩ ngờ ngợ lướt qua trong đầu, chỉ là hắn không dám chắc chắn. Cho đến khi Hàn Uy đến… đúng vậy, gọi Hàn Uy đến thực chất là bước xác nhận cuối cùng mà thôi.
Bắc Mạc Quân hướng Kình Sâm củng củng nắm tay, lễ độ nói.
"Kình Sâm trưởng lão, chúng ta nên khởi hành về Bắc Nguyệt liên minh thôi. Bổn vương tin rằng Tích Lương và các đệ tử, trưởng lão Quỷ Âm môn đang rất chờ mong ngài."
Kình Sâm đương nhiên không có ý kiến, thực chất hắn chờ còn không kịp để được gặp lại bằng hữu, thân nhân. Bất quá, khi Kình Sâm và Bắc Mạc Quân đã leo lên lưng ngựa thì Triển Chính Hi với vẻ mặt cấp bách, khẩn trương hô lớn.
"Khoan đã! Đợi một chút!! Khoan hãy đi!"
Kình Sâm khó hiểu ngoái đầu, nhíu mày nhìn Triển Chính Hi thần sắc phức tạp đằng sau.
"Có chuyện gì?"
Không phải thằng nhãi ranh này vẫn còn không tin hắn đấy chứ? Hắn không ngại tiếp tục hoạt động gân cốt đâu…
Hai chân Triển Chính Hi co quắp, có chiều hướng run rẩy không yên. Hắn lắp bắp phun ra một câu.
"Đợi ta… đợi ta đi nhà xí cái đã. Đứng yên đó!!"
Muội muội nhà nó! Hắn sắp tiểu ra quần rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.