Hàn Uy vốn đang nhìn Kình Sâm đến ngây người, tự hỏi rằng không biết mỹ nam tử ở đâu đến, thành ra khi Kình Sâm vỗ vai hắn, hắn đã theo bản năng vung cú đấm đi qua.
Kình Sâm mặc dù không có sự chuẩn bị trước nhưng phản xạ cơ thể không tồi, hắn hiểm hiểm tránh thoát cú đấm trời giáng của Hàn Uy, hai mắt trợn trừng.
“Tiểu tử, ngươi dám đánh lão phu? Ngứa đòn phải không?!”
Kể ra nếu Kình Sâm vẫn còn có bộ râu dài khi trước, bộ râu đó chắc hẳn đã sớm vểnh lên rồi.
“Ách?”
Hàn Uy chột dạ thu tay lại, ẩn ẩn cảm thấy ngữ điệu nam tử này khá giống ai đó. Còn giống ai sao, hắn tạm thời chưa nghĩ ra.
“Ngươi biết ta?”
Hàn Uy chỉ vào mũi mình, ngờ vực hỏi.
Kình Sâm liếc Hàn Uy bằng nửa con mắt, hừ lạnh.
“Nói nhảm! Dùng mắt chó của ngươi mà nhìn cho kỹ, xem lão phu là ai!?”
Hàn Uy gãi đầu, thế mà thực sự theo như lời Kình Sâm nhìn y một lượt từ đầu tới chân. Hắn đi vòng quanh Kình Sâm mấy vòng, vừa đi vừa chậc lưỡi, quan sát cực kỳ kỹ càng, một sợi lông tơ cũng không bỏ qua.
Một lát sau, dưới sự mong đợi của Kình Sâm, Hàn Uy nhả ra một câu thiếu đánh.
“Ngươi mặc ngược quần kìa.”
Trong khoảnh khắc đó, Kình Sâm đứng hình, da tái màu gan heo.
Phụt!
Triển Chính Hi không biết thời thế trực tiếp cười phun. Hắn cố gắng không cười ra tiếng nhưng hai bả vai run rẩy cùng khuôn mặt nhẫn nhịn đỏ bừng, môi mím chặt, mắt ướt long lanh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776923/chuong-377.html