Ngay khi đội ngũ Bắc Mạc Quân vừa mới rời khỏi thành Hồng Hồ thì chân trước chân sau, Mạc Vấn Thiên cũng mò theo dấu vết đuổi tới nơi. Đáng tiếc, có mấy người Bắc Mạc Quân hộ tống, cộng thêm việc Kình Sâm đã khôi phục võ công cũng đủ để khiến Mạc Vấn Thiên không dám làm bừa. Mạc Vấn Thiên đứng từ xa nhìn bóng dáng Kình Sâm dần mất hút, đáy mắt hắn bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, một chưởng đập nát cửa thành, gằn giọng.
"Các ngươi tốt lắm… rất tốt! Đã như vậy, các ngươi nên chết hết đi! Các ngươi sẽ biết như thế nào là hậu quả khi cướp người từ tay ta!"
Mạc Vấn Thiên hít sâu một hơi, liếc thấy đám thuộc hạ của hắn đang hì hục chạy tới, khuôn mặt lại khôi phục thần sắc thong dong vốn có.
"Lão cung chủ!"
Mạc Vấn Thiên nhàn nhạt gật đầu, khóe môi nhếch lên đầy âm tàn.
"Các ngươi phân phó xuống dưới, chúng ta chuẩn bị… một cuộc tổng tấn công toàn diện."
"Cái này…"
Đám thuộc hạ nhìn nhau, không biết nên nói hay không, cuối cùng vẫn là đại diện mở miệng.
"Lão cung chủ, Thiên Ma cung chúng ta đang rơi vào thế hạ phong, tiểu nhân cho rằng ta không thể quá vội vàng mà đánh mất đại cục…"
Lời nói còn chưa nói xong, y đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Vấn Thiên chặn họng, làm thế nào cũng không phát ra được một chút thanh âm. Mạc Vấn Thiên xoay xoay chiếc ban chỉ đeo ở ngón tay cái, trầm giọng.
"Lũ phế vật! Chẳng lẽ ngươi nghĩ có ta tọa trấn ở đó chúng ta sẽ thua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776924/chuong-378.html