Bắc Mạc Quân sâu kín nhìn chằm chằm Kình Sâm một lúc, trong con ngươi tràn đầy ba từ 'bệnh thần kinh'. Nguyệt Kinh Thiên và Triển Chính Hi đang vểnh tai nghe lén cũng ro rút đuôi lông mày, vô ngữ nhìn trời.
Đầu năm nay lắm kẻ dở hơi!
Bắc Mạc Quân không nói không rằng xoay người đi thẳng, để lại bóng lưng phi thường… phi thường thất vọng.
Hắn nghĩ lại rồi, hắn xin rút lại ý định, y võ công giỏi đấy nhưng đầu óc không được bình thường, vào Bắc Nguyệt liên minh không biết là tốt hay xấu nữa. Loại trừ!
Kình Sâm thấy Bắc Mạc Quân bỏ đi thì quýnh lên, khẩn trương hô lớn.
“Uy uy! Ngươi đây là ý gì? Không tin ta đúng không?!”
Thế mà nói hắn sao không tin cho được, đúng là lừa người!
Hắn căn bản không tin!
Bắc Mạc Quân day day thái dương, mặt đen hơn cả đít nồi.
“Các hạ đã không giúp đỡ thì đừng trêu đùa chúng ta, cáo từ.”
Kình Sâm nghẹn khuất dậm chân, có nỗi oan mà khó nói nên lời, cố chấp kéo lấy Bắc Mạc Quân. Hắn trải qua hơn một trăm cái tết nguyên tiêu rồi nhưng chưa từng gặp trường hợp nào khiến hắn đau đầu thế này.
“Ta không trêu đùa các ngươi, ta thật là Kình Sâm, Kình Sâm hàng thật giá thật. Ta có thể thề với trời!”
Bắc Mạc Quân có thói ưa sạch sẽ đến thái quá, bình thường nếu vào trận chiến thì hắn sẽ không quan tâm lắm, nhưng nếu không phải trong trận chiến mà nói, bệnh khiết phích sẽ tái phát.
Huống hồ, tay Kình Sâm cũng không phải sạch sẽ gì cho cam.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776922/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.