"Ngươi… ngu muội! Ngươi không cứu nàng ấy, ngươi lại hại chết nàng ấy. Ngươi không đáng là thị vệ của Nguyệt Hạ!"
Nghe xong chuyện xưa Triệu Bân kể lại, Kình Sâm không khống chế được gầm nhẹ. Nếu có thanh kiếm ở đây, hắn sẽ chém đứt cánh tay nào đã lôi kéo Nguyệt Hạ của y.
Triệu Bân tự giễu lắc đầu, không phủ nhận Kình Sâm.
"Đúng, ta không đáng, không đáng với sự tín nhiệm của tiểu thư."
Thực vậy, Triệu Bân không bảo vệ được Nguyệt Kinh Thiên, dẫn đến Nguyệt Kinh Thiên bị Mạc Vấn Thiên chèn ép, khủng hoảng tâm lý.
Cũng là ông trời có mắt, Nguyệt Kinh Thiên thoát ly 'Thần Minh cung' âu cũng là số phận. Nếu không rời đi, hắn nào được sống hạnh phúc như hiện tại.
Nhưng... không bảo vệ được là không bảo vệ được, Triệu Bân tự nhận mình thất trách. Ăn năn có, dằn vặt có, ám ảnh có, nhiều năm ròng hắn không ngủ ngon giấc, toàn mơ thấy Nguyệt Hạ toàn thân đầy máu đến tìm hắn.
Triệu Bân ngó Kình Sâm không ho he gì liền tiếp tục giải thích.
"Ta không đáng, nhưng ngươi thử nghĩ mà xem, với sức của một mình ta, ta cứu được nàng sao? Nguyệt Hạ nói, nàng không không sớm thì muộn cũng chết, cho nên nàng đánh liều cứu ta một phen."
"Nhưng dù thế…"
Dù thế, hắn vẫn không chấp nhận được sự thật.
"Kình Sâm!"
Triệu Bân ngắt lời Kình Sâm, quả quyết mở miệng.
"Ta tới không phải để tranh cãi với ngươi, ta tới giúp ngươi!"
Kình Sâm ngỡ ngàng khựng người, mười nghìn từ ngữ chửi bới giây phút này nghẹn ứ. Hắn gian nan nuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776915/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.