"Ngươi… ngu muội! Ngươi không cứu nàng ấy, ngươi lại hại chết nàng ấy. Ngươi không đáng là thị vệ của Nguyệt Hạ!" Nghe xong chuyện xưa Triệu Bân kể lại, Kình Sâm không khống chế được gầm nhẹ. Nếu có thanh kiếm ở đây, hắn sẽ chém đứt cánh tay nào đã lôi kéo Nguyệt Hạ của y. Triệu Bân tự giễu lắc đầu, không phủ nhận Kình Sâm. "Đúng, ta không đáng, không đáng với sự tín nhiệm của tiểu thư." Thực vậy, Triệu Bân không bảo vệ được Nguyệt Kinh Thiên, dẫn đến Nguyệt Kinh Thiên bị Mạc Vấn Thiên chèn ép, khủng hoảng tâm lý. Cũng là ông trời có mắt, Nguyệt Kinh Thiên thoát ly 'Thần Minh cung' âu cũng là số phận. Nếu không rời đi, hắn nào được sống hạnh phúc như hiện tại. Nhưng... không bảo vệ được là không bảo vệ được, Triệu Bân tự nhận mình thất trách. Ăn năn có, dằn vặt có, ám ảnh có, nhiều năm ròng hắn không ngủ ngon giấc, toàn mơ thấy Nguyệt Hạ toàn thân đầy máu đến tìm hắn. Triệu Bân ngó Kình Sâm không ho he gì liền tiếp tục giải thích. "Ta không đáng, nhưng ngươi thử nghĩ mà xem, với sức của một mình ta, ta cứu được nàng sao? Nguyệt Hạ nói, nàng không không sớm thì muộn cũng chết, cho nên nàng đánh liều cứu ta một phen." "Nhưng dù thế…" Dù thế, hắn vẫn không chấp nhận được sự thật. "Kình Sâm!" Triệu Bân ngắt lời Kình Sâm, quả quyết mở miệng. "Ta tới không phải để tranh cãi với ngươi, ta tới giúp ngươi!" Kình Sâm ngỡ ngàng khựng người, mười nghìn từ ngữ chửi bới giây phút này nghẹn ứ. Hắn gian nan nuốt lời nói trở lại, nhíu chặt chân mày. "Ngươi giúp ta cái gì?" Triệu Bân theo thói quen vuốt chòm râu dưới cằm, nheo mắt. "Giúp ngươi chạy thoát, khôi phục võ công cho ngươi. Đây không phải là điều ngươi muốn?" Hơi thở Kình Sâm trì trệ, bàn tay đặt trên bàn nắm thành quyền. Đương nhiên đó là điều hắn muốn, có nằm mơ hắn cũng muốn. Hắn đã chịu đựng Mạc Vấn Thiên lâu lắm rồi. Hắn muốn về Quỷ Âm môn làm Kình Sâm trưởng lão, hắn muốn kề vai sát cánh cùng môn chủ chiến đấu. Hắn không cần làm một chú chim hùng ưng bị bẻ gãy cánh, nhốt trong lồng, ngày ngày cho ăn cho uống. Kình Sâm cần một cơ hội, mà ngay tại đây, ngay khoảnh khắc này, Triệu Bân ném sợi dây cơ hội cho hắn. Liệu có nắm lấy sợi dây hay không còn tùy thuộc vào sự lựa chọn của Kình Sâm. "Chỉ bằng ngươi?" Kình Sâm ngắm cơ thể già nua của Triệu Bân, rất mực hồ nghi. "Chỉ bằng ta." Đừng nhìn ta già mà khinh thường, Triệu Bân ta đây cũng không phải dạng ba hoa khoác lác. Ta nói được làm được! Vì báo thù cho tiểu thư, bắt hắn đánh đổi cả mạng sống hắn cũng nguyện. Thời gian một phần ba nén hương trôi qua, Kình Sâm rót chén trà uống, lại phát giác nước trà đã nguội ngắt, lá trà nổi lềnh phềnh. Hắn đặt chén lại chỗ cũ, chìa tay ra. "Ngươi có kéo không?" "Không có." "Có dao sao?" "Không." "Kiếm?" "Không nốt." "Vậy ngươi có cái gì?" Kình Sâm không kiên nhẫn gắt lên, mặt khó coi như thể ăn phải ruồi. Triệu Bân lục tìm trong ngực, lát sau tìm thấy một thứ bé bé, nhòn nhọn. "Ám khí được không?" "Đưa đây!" Kình Sâm chẳng để ý đó là thứ gì, cứ sắc là được. Hắn cầm chiếc ám khí bé tí tẹo, vuốt mái tóc ra đằng trước, căn đo. "Ngươi làm gì thế?" Triệu Bân hiếu kỳ nhổm mông, hỏi nhỏ. "Trước khi đi để lại lời tạm biệt với Mạc Vấn Thiên." ……….. Triển Chính Hi tay xách nách mang, toàn là đồ dùng cá nhân lỉnh kỉnh chạy sang doanh trướng của Bắc Mạc Quân, gọi. "Vương gia, chúng ta lên đường thôi! Vương phi đang đợi ngươi trên xe ngựa." Bắc Mạc Quân khoác áo bào, phủi phủi nếp nhăn trên ống tay áo, nhấc chân đi ra. "Đi, về Quỷ Âm môn." Màn trướng xốc lên, khuôn mặt Bắc Mạc Quân phấn chấn tắm trong ánh nắng ban mai. Da dẻ màu rám nắng khỏe mạnh, mày kiếm, mũi cao, đôi mắt thâm thúy với đồng tử xám nhạt huyền bí. Hắn sẽ là một nam tử tuấn tú bất phàm nếu không có thứ nào đó tồn tại phá hỏng mỹ cảnh. Triển Chính Hi mắt chữ A, mồm chữ O, thảng thốt chỉ. "Vương gia, mắt của ngươi…" Hốc mắt hắn đen sì, đen gần bằng cái áo bào hắn mặc hôm nay. Hốc mắt đen thì đã đành, đằng này còn đen mỗi một bên, nhìn không khác gì gấu trúc. Khóe môi Bắc Mạc Quân co rút, vui vẻ buổi sáng sớm bỗng bị Triển Chính Hi một câu đánh tan. Bắc Mạc Quân đầu đầy hắc tuyến, theo bản năng muốn che đi bầm tím nơi hốc mắt. Nhưng hắn nghĩ nghĩ, có lẽ thấy hành động đó quá ư là giống nữ nhân nên đành ngậm ngùi bắt tay sau lưng, nhàn nhạt nói. "Tối qua ngủ bị ngã." Triển Chính Hi: "........" Vương gia, ngài định lừa gạt tiểu hài tử à? Ta bị ngài đánh bao nhiêu lần, ta làm sao không biết đó là dấu hiệu bị bạo hành. Ta trước kia còn bị ngài đánh đen cả hai hốc mắt đấy! Vương gia, bị đấm thì nói bị đấm, không ai cười ngài đâu. Vương gia ở kinh thành Cảnh Lăng có tiếng thê nô rồi. Triển Chính Hi cái gì cũng không giỏi, không giỏi nhất là giả ngu. Hắn vỗ tay 'bộp' một tiếng vào đầu, ra chiều tỉnh ngộ. "Thì ra là bị ngã! Ta đã nói mà, làm sao vương gia lại bị vương phi đánh được?!" Bắc Mạc Quân: "......." Ngươi không nói, không ai bảo ngươi câm! Bắc Mạc Quân không thèm chấp nhặt với tên ngốc này, hắn phất tay áo đi thẳng, nghĩ bụng tháng sau phải trừ lương Triển Chính Hi. Triển Chính Hi cười hắc hắc theo sau, đối lập với khuôn mặt liệt của Bắc Mạc Quân, chẳng khác áp cái mặt nóng vào cái mông lạnh là bao. Khi Nguyệt Tích Lương thấy Triển Chính Hi trèo lên xe đánh ngựa, nụ cười trên môi hắn đã cứng đờ, khóc không ra nước mắt. Vương gia, ngươi lại dỗi ta rồi! Ra ngoài xã hội, học cái gì tốt thì không học, cứ học cái xấu là hay dỗi. Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân về đến Bắc Nguyệt liên minh thì tình cờ gặp đôi phu thê Nguyệt Kinh Thiên ngoài cửa. Nguyệt Tích Lương không nhịn được đã báo ra chuyện mình có thai cho bọn họ nghe. Không ngoài suy đoán, Lăng Tiêu Nhiên và Nguyệt Kinh Thiên mừng rớt nước mắt. Trước kia vốn đã cưng chiều Nguyệt Tích Lương nay lại càng sủng ái hơn, đúng với định nghĩa nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Chưa đầy một canh giờ sau, toàn bộ Quỷ Âm môn đã biết môn chủ nhà mình có tin vui. Là tin vui thì không thể cữ giữ bo bo một mình mình được đúng không? Thế là tin vui ấy lan ra tận ngoài tiền tuyến bốn phương, làm dậy lên một làn sóng lớn. Nguyệt Tích Lương… à không, bảo bảo trong bụng nàng bây giờ là tiểu tổ tông mới lên nhậm chức của Quỷ Âm môn, người làm mẫu thân như nàng cũng được hưởng lây. Đồ ăn dâng đến miệng, sáng sáng được ngủ đến trương phình, chiều chiều có Bắc Mạc Quân đấm bóp, ấn huyệt, tối tối đều đặn ngâm chân trong nước cam thảo, cuộc sống phải nói là vô cùng thích ý. Chỉ có điều… "Tích Lương, ăn nhiều rau vào." Không thích! "Tích Lương, đi ra ngoài tản bộ." Không thích! "Tích Lương, dậy nghe ta đọc binh thư." Để làm khỉ gì? "Tich Lương, ngủ không được nằm sấp." Ừ, ta nằm úp. "Tích Lương... " Nguyệt Tích Lương bị Bắc Mạc Quân nửa đêm gọi tỉnh, nàng mơ mơ màng màng mở mắt, ngáp dài hỏi. "Tiểu Quân Quân, lại có chuyện gì?" Bắc Mạc Quân cẩn thận bưng bát tổ yến đến trước mặt nàng, đáp. "Ta nghe nói thai phụ thường đói lúc nửa đêm, đây là tổ yến ta tự nấu, nàng ăn đi rồi ngủ tiếp." Nguyệt Tích Lương nhìn bát tổ yến có màu sắc kỳ quái như màu cánh gián, giật giật cơ mặt. "Cái này có thể ăn sao?" Bắc Mạc Quân nhướng mày. "Đương nhiên, ta còn điều chỉnh theo khẩu vị của nàng thêm chút cay. Nàng thử xem." Tổ yến cay? Lần đầu trong đời nghe nói có người nấu tổ yến thêm cay. Khai thật đi, chàng không phải âm mưu đầu độc ta và con của ta chứ?! Ghét nhau thì nói thẳng một câu, không cần hao tâm tổn sức vậy đâu, ta sợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]