"Ngươi ngơ ngác cái gì? Ăn cơm! Ta biết ta đẹp rồi, ngươi không cần ngắm ta lộ liễu như thế, ta ngại."
Lão đầu tử vuốt râu tự luyến, đặt thực hạp lên bàn. Hắn mở thực hạp, mùi thức ăn bay khắp phòng, đánh thức chứng thèm ăn của Kình Sâm. Thức ăn rất đa dạng, chay có, mặn có, canh có, thịt cá đủ cả, thêm hai cái màn thầu nướng, cơm và hoa quả tráng miệng. Đối với Thiên Ma cung khó khăn về lương thực mà nói, bữa ăn này đã được coi là xa xỉ.
Lão nhân bày đĩa đồ ăn ra xong thì tự nhiên như ruồi vén áo ngồi xuống. Hắn tự rót cho mình một chén trà thưởng thức, tuyệt không có ý định rời khỏi.
Không biết những đệ tử ngoài kia đã quên hắn hay làm sao mà không có thúc giục.
Kình Sâm thôi nhìn hắn, cầm đũa ăn vịt bát bảo, tùy tiện hỏi.
"Ngươi là người mới à? Tiểu Lam Tử hôm nay không làm việc?"
Lão nhân không hề nghĩ ngợi gật đầu, thèm thuồng nhìn đĩa cá om một bên.
"Ừm, Tiểu Lam Tử bị ốm, lão phu đi thay hắn. Ngươi ăn nhanh lên!"
Kình Sâm tức cười đẩy đĩa cá về phía hắn, chia cho hắn một cái màn thầu nướng, hào phóng nói.
"Ngươi ăn đi, một mình ta cũng không ăn hết."
Mạc Vấn Thiên dường như đem hắn thành heo nuôi, bụng hắn hết cơ sáu múi rồi, thay vào đó mà mỡ… và mỡ.
"Ây da, sao ta không biết xấu hổ như vậy? Thôi mà… nữa đi."
Lão nhân ngượng ngùng từ chối, bàn tay thì làm điều ngược lại, nhắm chuẩn đĩa cá hạ đũa rỉa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776914/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.