Khác hẳn với Bắc Nguyệt liên minh nhộn nhịp, vui vẻ, Thiên Ma cung lúc nào cũng bị bao quanh bởi luồng khí u ám, nặng nề. Nhất là ở doanh trại tổng bộ Thiên Ma cung, nơi Mạc Vấn Thiên tự mình tọa trấn, cơ hồ không có ai mở miệng tám chuyện, việc của ai người đó làm, quy củ đến kỳ dị.
Theo thường lệ, mỗi tối Mạc Vấn Thiên đều đến doanh trướng của Kình Sâm ngồi một canh giờ. Một canh giờ này, hầu như chỉ có Mạc Vấn Thiên nói, Kình Sâm không biết có nghe lọt tai hay không, chung quy hắn chưa bao giờ nhìn Mạc Vấn Thiên quá ba giây.
Đừng hỏi Kình Sâm có biết tình hình trận chiến hay không. Hắn biết hết, không có gì là hắn không biết, kể cả chiến lược, thông tin cơ mật của Thiên Ma cung. Đơn giản vì Mạc Vấn Thiên không coi hắn là người ngoài, hoặc giả y cho rằng cả đời này Kình Sâm cũng không chạy thoát khỏi tay y.
"Kình Sâm, ngươi nói xem có đáng tiếc không chứ? Phía Nam sắp bị công phá rồi lại nhảy ra một trình giảo kim sa mạc. Cổ Liên làm việc càng ngày càng thất trách."
Mạc Vấn Thiên vừa nói vừa gõ gõ mặt bàn, một đầu tóc bạc chảy dài trên vai, nổi bật dưới nền y phục đen tuyền.
Cho đến nay, doanh trại tổng bộ của Thiên Ma cung chưa từng xuất quân, Mạc Vấn Thiên cũng chưa từng lộ diện. Dẫu là vậy, bốn phía của đại quân Thiên Ma cung áp sát Bắc Nguyệt liên minh gắt gao, Bắc Nguyệt liên minh đối phó bốn phía chưa xong, làm gì còn thời giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776913/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.